Cố Nhiên – Chương 8

Dưới tán cây xanh mát um tùm là hình ảnh hài hòa khó có mà ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy tâm tình vui vẻ.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đứng đối diện với một chàng trai cũng có vẻ thành thục và điển trai tuyệt vời, ánh mắt họ nhìn nhau phảng phất như thâm tình làm người ta nhìn vào lại có cảm giác tin tưởng vào tình yêu.

Nếu hình ảnh đó trong mắt mọi người là tốt đẹp như thế, thì không khí và cuộc trò chuyện giữa hai người nếu ai nghe được đều sẽ cảm nhận thấy sự khác biệt rõ rệt.

Sự căng thẳng phảng phất có chút mệt mỏi đang bao trùm nơi họ, đoạn đối thoại giữa họ lại càng khiến nhiều người khó hiểu.

Trần Nguyệt Bích hiện tại tâm tình đang rất là bất ổn, thái độ của Lạc Bạch cùng với những hành động từ nãy đến giờ của hắn làm cô lo sợ, cô cảm thấy hắn đang có nhiều khúc mắc cần giải quyết với mình, hơn thế nữa, chuyện này chắc chắn liên quan đến Cố Nhiên.

“Anh muốn nói chuyện gì với em vậy?”

Trong lòng có lo lắng, nhưng ngoài mặt Trần Nguyệt Bích cũng rất trấn định, nhanh chóng lên tiếng phá tan bầu không khí kì quái bao trùm hai người, ánh mắt cô nhìn Lạc Bạch đầy chờ mong, chờ mong hắn nhìn ra là cô không muốn nghe được những chuyện khiến mình khó chịu.

Thật lâu rồi họ mới có thời gian ở riêng nói chuyện với nhau, cô thật sự không muốn cuộc nói chuyện này lại để lại kí ức buồn cho mình.

Nhưng là, Lạc Bạch liệu có mềm lòng mà xuôi theo ánh mắt kia của cô?

Câu trả lời… tất nhiên là không.

Trong tình huống có chút không vui của hai người, Lạc Bạch sắc mặt vẫn rất lãnh tĩnh, hắn nhìn thẳng vào Trần Nguyệt Bích, nhanh chóng mở miệng:

“Em nói với Cố Nhiên là chúng ta đang hẹn hò?”

Trần Nguyệt Bích nghe được những lời này đầu tiên là giật mình, sau đó là trong lòng thầm oán hận Cố Nhiên.

Cô giật mình vì không nhờ Lạc Bạch bảo muốn nói chuyện với cô là loại chuyện này, còn oán hận là tại sao Cố Nhiên lại nhiều chuyện đến vậy.

Bình thường nhìn cậu nhút nhát, rụt rè, cô thật không ngờ cậu dám đến gặp Lạc Bạch để kiểm chứng chuyện mà mình bịa ra.

Càng nghĩ Trần Nguyệt Bích càng cảm thấy chuyện lần này phần lớn lỗi đều là do Cố Nhiên, cô dẫu môi, nắm lấy cánh tay Lạc Bạch, ánh mắt ướt át trông rất đáng thương, mở miệng lại nói những lời nũng nịu mà bất cứ người đàn ông nào nghe được có lẽ cũng sẽ mềm nhũn lòng.

“Anh Lạc Bạch, bộ anh không thích em nói như vậy sao? Rõ ràng là hai chúng ta đều thích nhau cơ mà, chỉ là chưa nói ra mà thôi, em nói như vậy thì cũng đâu có gì đâu chứ. Bộ, không được sao anh?”

Lạc Bạch chân mày khẽ nhíu, những lời này của Trần Nguyệt Bích không khiến lòng hắn xao động dù chỉ một gợn sóng nhỏ, càng nhìn biểu hiện của cô hắn lại càng khó chịu hơn.

Giờ nghĩ lại, có khi nào ở trước mặt Cố Nhiên cô cũng bày ra cái bộ dạng này rồi bảo với cậu là cô và hắn hiện đang hẹn hò?

Nếu là như vậy, sợ rằng Cố Nhiên không muốn tin cũng không được mà.

Lạc Bạch bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, trong lòng vốn đối với cô có nhiều áy náy chưa bỏ xuống được, cùng với yêu thương của kiếp trước, hắn không nghĩ muốn làm cô bị tổn thương, nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không thể bỏ qua cho hành động tự ý làm tổn thương Cố Nhiên của cô.

Lạc Bạch dùng tay nhẹ đẩy Trần Nguyệt Bích ra, rút tay mình về, giọng trầm đi vài phần, ánh mắt cực kì nghiêm túc nhìn thẳng làm cho Trần Nguyệt Bích có chút cứng ngắc khó lòng tiếp tục giả vờ.

Vốn cô nghĩ Lạc Bạch có tức giận cũng chỉ một chút mà thôi, nếu giả vờ đáng thương, vô tội thì chắc chắn hắn sẽ siêu lòng, nhưng giờ nhìn lại mới nhận ra là không dễ dàng như vậy.

Trần Nguyệt Bích trong lòng trăm chuyển tìm cách giải thích, chỉ nghe Lạc Bạch nói một câu khiến cô thoáng cái đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ thêm được gì.

Hắn nói: “Anh không nhớ mình có khi nào nói thích em, cũng không nhớ mình có khi nào có ý định cùng với em hẹn hò.”

“Anh, anh nói như vậy là ý gì?”

“Chẳng phải chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ sao? Chẳng phải xưa nay anh lúc nào cũng chú ý đến em sao? Chẳng phải là anh trong lòng cũng thích em, có ý nghĩ sau này sẽ lấy em làm vợ sao?”

Trần Nguyệt Bích giật mình nhìn Lạc Bạch, cô lớn tiếng chất vấn hắn, không để cho người đối diện có thời gian để trả lời lại, mỗi câu cô hỏi lại nghe ra được đau đớn cùng không cam lòng, cô ngẩng đầu, sau đó, nhìn thấy khuôn mặt người kia một chút dao động cũng không có.

Trong lòng lộp bộp vài cái.

Chẳng lẽ bao lâu nay là cô hiểu lầm sao.

Không, không phải như vậy, rõ ràng là thái độ của Lạc Bạch đối với cô chỉ mới thay đổi một thời gian ngắn gần đây mà thôi.

Trước đó, chỉ mới vài tuần trước thôi, hắn luôn cười với cô một cách dịu dàng, quan tâm cô từng li từng tí. Tất cả những điều đó đều là giả sao, đều là do cô tự mình huyễn hoặc hay sao chứ.

“Đó đều là chuyện của trước kia. Hiện tại anh không nghĩ muốn cưới em, cũng không nghĩ sẽ ở bên em cả đời, người anh muốn ở bên là Cố Nhiên.”

Lạc Bạch nhìn Trần Nguyệt Bích có chút hoảng loạn trước mặt, lời nói ra không chút đứt quãng, bình tĩnh lạnh lùng đến như vậy, những lời cuối cùng cũng đã đánh gãy hết thảy mộng tưởng của cô.

Hắn biết mọi chuyện là lỗi của hắn, hắn biết lẽ ra nên từ từ giải quyết vấn đề này để tránh làm tổn thương cô.

Thế nhưng, thế nhưng mà điều cô không nên làm nhất đó chính là cố ý tìm đến Cố Nhiên và bịa ra một chuyện không có thật làm tổn thương cậu.

Bởi vì, bởi vì bất cứ ai trên cõi đời này làm tổn thương Cố Nhiên, làm cậu buồn khổ, hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ, tuyệt không tha thứ, bao gồm chính hắn.

Kiếp này của cậu chỉ nên có được hạnh phúc trọn vẹn chứ không phải nổi đau giày vò và cuộc sống bất hạnh.

Kiếp này của cậu chỉ nên hưởng thụ được người khác yêu thương và trải qua cuộc sống yên bình, nên là như vậy.

Hắn muốn làm cho cậu hạnh phúc, bất cứ ai là vật cản trên con đường đó, hắn cũng không ngại làm tổn thương họ, không ngại mang họ làm đá trải đường để vững chãi xây dựng lên hạnh phúc cho Cố Nhiên.

Mà người chịu tổn thương đầu tiên có lẽ chính là Trần Nguyệt Bích.

Vốn dĩ chuyện sẽ không đi đến bước đường này, thế nhưng là do cô tự mình lựa chọn, hắn không thể làm gì khác hơn là vạch rõ ranh giới giữa bọn họ, không cho phép cô tiến lại gần và làm Cố Nhiên đau lòng thêm nữa.

“Anh… anh nói gì cơ?”

Trần Nguyệt Bích run rẩy chỉ vào Lạc Bạch, nếu cô nghe không lầm, không, rõ ràng là cô nghe hắn nói rất rõ, hắn không yêu cô, người hắn muốn ở bên không phải cô, mà là… Cố Nhiên.

Cố Nhiên, Cố Nhiên, Cố Nhiên, lại là cái tên này, lại là cậu ta.

Ha ha, đây rút cuộc là cái chuyện cười gì chứ.

“Em nghe được như thế nào thì sự thật chính là như vậy. Anh cũng không ngại nói lại dù bao nhiêu lần đi nữa, anh muốn ở bên cạnh Cố Nhiên, chăm sóc cho cậu ấy, cả đời.”

Trong mắt Lạc Bạch khi nhắc đến Cố Nhiên có thoáng chút nhu hòa.

Qua hết hôm nay, mọi thứ như quá khứ hay chuyện kiếp trước, hắn sẽ hoàn toàn vứt bỏ hết, chỉ muốn chuyên chú sống cuộc sống như hiện tại, ở bên Cố Nhiên, ở bên cậu một đời này.

“Không, không thể nào, ghê tởm, các người thật ghê tởm… anh không phải như vậy.”

Trần Nguyệt Bích giống như chịu phải đã kích, hét ầm lên, chỉ vào Lạc Bạch mà liên tục mắng là ghê tởm.

Từ sâu trong lòng cô cũng cực kì đau đớn, thế nhưng, cô lại cảm thấy ghê tởm và dơ bẩn còn hơn cả đau khổ.

Người cô yêu lại đi yêu một tên con trai, chuyện này thật bệnh hoạn, thật gớm giếc.

Cô không khóc mà lại cười như điên.

Khuôn mặt Trần Nguyệt Bích vặn vẹo, tiếp tục mắng:

“Anh ghê tởm, các người ghê tởm, tên Cố Nhiên đó, là đàn ông mà lại thích đàn ông đã rất ghê tởm rồi, cả anh cũng hùa theo hắn… hay là do hắn quyến rũ anh, đúng rồi, chắc chắn là do hắn, do cái tên ghê tởm đó…”

Bốp!

Âm thanh vang lên cắt đứt những lời mắng chửi khiến lòng người khó chịu. Lạc Bạch siết chặt bàn tay của mình, ánh mắt thật lạnh.

Trần Nguyệt Bích sợ hãi rồi, lúc nãy, là Lạc Bạch tát cô sao? Cô còn chưa nói hết liền đã bị Lạc Bạch tát sao? Hắn thế mà lại đánh cô?

Vừa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, đã nghe người đó lạnh lùng nói:

“Em có thể mắng anh ghê tởm, bệnh hoạn, nhưng em không có quyền sỉ nhục Cố Nhiên, tình cảm của cậu ấy không phải là thứ mà em có thể mang ra để nhục mạ. Đừng bao giờ để anh nghe được những lời như thế một lần nữa.”

Lạc Bạch nhìn một bên má của Trần Nguyệt Bích chính vì hắn dùng lực không chút nương tay mà ửng lên dấu đỏ, lại có chút sưng lên, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, nhưng tức giận chắc chắn là phải có, không những vậy còn chiếm phần lớn tâm trạng. Còn những cái khác, hắn tình nguyện mình không cảm nhận được gì cả.

Lạc Bạch cũng không ngờ đến Trần Nguyệt Bích lại kích động đến như vậy, hắn biết chuyện này đối với cô mà nói có thể là đả kích, nhưng dù là vậy, cô cũng không thể tức giận đến mất hết lý trí mà nói ra những lời thô tục mắng Cố Nhiên như vậy, điều này hắn tuyệt đối không cho phép.

“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?” Trần Nguyệt Bích sau một hồi lâu ngạc nhiên thì lập tức kích động, cô nhìn Lạc Bạch trước mặt, ánh mắt căm phẫn và giận dữ.

“Anh dám vì tên Cố Nhiên đó mà đánh tôi?”

Cô căm ghét nghĩ, ánh mắt lại càng ngày càng chất chứa nhiều oán hận.

Lạc Bạch im lặng không nói nhìn Trần Nguyệt Bích, cô gái trước mặt hắn giờ đây với biểu hiện oán hận vặn vẹo đến thế này, quả thực là hoàn toàn xa lạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cô như vậy trước đây, dù là kiếp trước cũng không hề có.

Hắn tuy có chút hoảng hốt những vẫn không muốn nói ra thêm những lời làm tổn thương cô nữa.

“Nguyệt Bích, em bình tĩnh lại một chút. Em là một cô gái tốt, sẽ có rất nhiều người nguyện yêu em, vì em mà không tiếc hết thảy, em không cần phải vì anh mà đau khổ, cũng không cần căm hận Cố Nhiên. Anh không xứng cho em yêu. Mọi chuyện là lỗi của anh, không liên quan gì cậu ấy.”

“Không liên quan, rõ ràng là vì hắn anh mới thành như thế này? Rõ ràng là vì hắn anh mới nói là anh không thích tôi, làm sao lại là không liên quan cơ chứ?”

Trần Nguyệt Bích cố chấp nói, cô biết rõ, mọi chuyện đến ngày hôm nay đây không phải hoàn toàn đều là ở Cố Nhiên.

Cậu ta vốn dĩ chỉ thương thầm Lạc Bạch, chưa bao giờ có ý định chen vào giữa cô và anh để lấy đi sự chú ý của anh, nhưng mà, dù có như vậy, tình yêu bao lâu nay của cô, nói không thích nữa là không thích nữa, nói từ bỏ là từ bỏ, cô làm sao có thể không đau, làm thế nào có thể không hận.

Nhưng rồi, hiện tại hận thì sao? Có thể thay đổi được gì hay không?

Trần Nguyệt Bích ngẩn ngơ nghĩ nghĩ, lâm vào trầm mặc.

“Cũng đến giờ rồi, chúng ta vào trong thôi, chắc mọi người đang chờ.”

Lạc Bạch nhìn Trần Nguyệt Bích ngẩn ngơ như vậy, lòng nặng trĩu, thế nhưng hắn hiện tại cũng không thể làm được gì cả, hắn không thể khuyên nhủ cô, cũng không thể đáp lại tình cảm của cô, lại càng không thể cho cô thứ hạnh phúc mà cô muốn.

Sự thật bao giờ cũng làm cuộc sống của người ta trở nên bi ai như thế, dù không chấp nhận sự thật, thì nó vẫn cứ tồn tại ở nơi đó, không phải nói không nhìn đến là được.

Trần Nguyệt Bích cũng không nói gì đi theo Lạc Bạch vào trong, chuyện này cô tạm thời chưa chấp nhận được, cô cần thời gian suy nghĩ nhiều hơn.

Bây giờ, bây giờ tạm thời bọn họ ít ra vẫn còn là bạn, còn… cô cũng không biết còn là gì nữa rồi.

Hai người Lạc Bạch lúc vào trong thì bàn đã bày đủ đồ ăn, trời cũng dần lâm vào hoàng hôn, những người khác lúc này đã chuẩn bị xong ghế ngồi, nhìn thấy Lạc Bạch đi vào, nhanh chóng sắp xếp xong xuôi những thứ còn lại.

Nến thắp trên bánh, hát bài mừng sinh nhật, ước nguyện, thổi nến… buổi tiệc sinh nhật cứ như thế đã chính thức bắt đầu.

Mọi người ăn uống trò chuyện ấm cúng như một gia đình, Trần Nguyệt Bích khuôn mặt không mấy cảm xúc nhưng lại cũng không có vui vẻ gì, ngồi một mình ăn thức ăn.

“Mọi người, tôi có một chuyện muốn nói.”

Lúc này, trong không khí vui vẻ, Lạc Bạch đột nhiên lên tiếng, mà lời của hắn lại khiến cho những người ở nơi này im lặng, không khí thoáng cái trầm đi.

2 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 8”

Bình luận về bài viết này