Cố Nhiên – Chương 6

Buổi trưa, trên sân thượng vắng lặng, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi nóng của những ngày mùa hè sắp đến, trong một góc im mát dưới mái nhà trên sân thượng Lạc Bạch đang ngồi ăn trưa một mình.

Mấy hôm nay rồi hắn không đến tìm Cố Nhiên, cũng chẳng đi chung với Trần Nguyệt Bích, tâm trạng hắn đang không tốt, không có hứng thú cùng với cô trò chuyện.

Còn về Cố Nhiên, dù có cố gắng, hiện tại Lạc Bạch cũng rất rõ ràng là Cố Nhiên đang tránh mặt hắn.

Hắn không muốn khiến cậu khó xử, nên rất kìm chế chính mình đến tìm Cố Nhiên. Trước khi hắn biết rõ lý do Cố Nhiên tránh mặt mình, hắn cũng cần thời gian bình tâm và chuẩn bị tốt tâm lý.

Ngồi ngẩn người cả buổi trưa mới ăn xong, Lạc Bạch dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị đi xuống khỏi sân thượng, khi ngang qua một góc cầu thang, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân muốn sôi máu.

Ở một góc cầu thang kia, nơi cũng khá vắng người trong trường, có hai người đang cùng nhau vui vẻ trò chuyện, một nam, một nữ.

Hai người trông cực kì tình tứ đang đút cho nhau ăn, bầu không khí là cả một màu hồng phấn chói mù mắt những kẻ độc thân.

Người nữ Lạc Bạch không biết rõ, nhưng nam thì hắn rất quen thuộc, đó chính là Thủy Nhạc – kẻ hắn luôn nghĩ là bạn trai của Cố Nhiên.

Rõ ràng tên nhóc kia đã có Cố Nhiên rồi, lại còn dám lăng nhăng ở nơi này che dấu thêm một cô gái, hắn dám bắt cá hai tay khiến Cố Nhiên đau khổ, Lạc Bạch càng nghĩ càng tức giận, thế là hành động nhanh hơn suy nghĩ, mắt thấy hai người kia sắp đi, hắn liền đứng ra chặn đường hỏi tội.

“Lạc Bạch? Anh làm gì chặn đường chúng tôi?”

Thủy Nhạc có chút ngạc nhiên khi thấy Lạc Bạch đang hùng hổ tức tối ở trước mặt.

Người này thường xuyên làm cho bạn thân của hắn đau lòng, hôm nay không có gì làm không tìm cách lấy lòng Cố Nhiên, ở nơi này chặn đường hắn làm gì, lại còn có thái độ rất tức giận nữa.

Nhìn Thủy Nhạc và cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, có thể thấy luôn mấy dấu hỏi to đùng quanh đầu bọn họ, Lạc Bạch hắc tuyến rồi, hắn hiện tại tức giận như vậy, nhưng hình như có gì đó sai sai.

Rõ ràng là tên Thủy Nhạc này bắt cá hai tay, vì cớ gì khi thấy hắn lại không chút chột dạ như vậy.

“Cậu làm gì ở chỗ này? Cố Nhiên đâu? Cô gái này là ai?”

Lạc Bạch lạnh giọng hỏi.

Dù cho có là việc hắn hiểu lầm hay gì đi nữa thì hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng. Mối quan hệ giữa Thủy Nhạc và Cố Nhiên là thứ làm hắn lo lắng, nên hắn không thể nào không quan tâm được.

Nếu giống như hắn nghĩ, Thủy Nhạc bắt cá hai tay, hắn có thể giúp Cố Nhiên đánh tên này một trận, rồi cướp lại cậu.

“Tôi ở chỗ này ăn cơm, đây là bạn gái của tôi. Còn Cố Nhiên, anh không phải nên rõ ràng về cậu ấy hơn tôi sao? Không phải anh thích cậu ấy à?”

Thủy Nhạc mặt mày bình tĩnh trả lời Lạc Bạch, trong mắt nghi hoặc ngày càng đậm.

Cái tên đàn anh này ở nơi này hỏi hắn tung tích Cố Nhiên có ý gì chứ. Hắn là bạn thân của Cố Nhiên chứ có phải bảo mẫu nhà cậu đâu, làm sao phải canh chừng bên cạnh Cố Nhiên 24/7 được.

Thủy Nhạc không hề biết thái độ của mình đã gây bão nổi trong lòng người nào đó.

Bao lâu nay vốn nghĩ Thủy Nhạc là gay, là bạn trai của Cố Nhiên, Lạc Bạch chưa từng nghĩ rằng mình đã hiểu lầm cực lớn.

Tình yêu làm người ta suy đoán lung tung, mờ mắt với mớ suy nghĩ điên cuồng, huống chi Lạc Bạch ngay từ đầu đã có chút chướng ngại tâm lý, nên có thể nói là hắn tưởng tượng quá mức rồi.

“Cậu nói cái gì? Bạn gái? Vậy có Cố Nhiên cậu tính sao hả?”

Lạc Bạch nổi giận túm cổ áo Thủy Nhạc mặt căm phẫn nói, hắn không biết mình có hiểu lầm hay không, nhưng rõ ràng là hắn thấy Cố Nhiên đối xử với tên nhóc này rất đặc biệt, sao tên khốn này dám làm cậu đau lòng mà đi có bạn gái.

Ai đó lúc nãy đã quên việc mình nghĩ nếu Thủy Nhạc có bạn gái thì sẽ cướp lại Cố Nhiên rồi.

Giờ đây trong lòng Lạc Bạch rất giận, vì hắn đau lòng cho Cố Nhiên, sợ cậu chịu ủy khuất, sợ cậu đau lòng vì tình yêu không trọn vẹn.

Thực ra mà nói, Cố Nhiên đã đau lòng vì tình từ lâu rồi, mà người có tội không ai khác chính là Lạc Bạch hắn cơ.

“Thủy Nhạc, đây là cái đàn anh anh vẫn hay kể đó sao? Anh ta thích Cố Nhiên? Hình như anh ấy đang hiểu lầm cái gì thì phải.”

Cô gái mang danh bạn gái Thủy Nhạc nãy giờ im lặng nhìn mọi chuyện diễn biến liền ngay lập tức hiểu ra một số chuyện, cô mở miệng nhìn Thủy Nhạc nói một cách chắc chắn.

“Hiểu lầm? Là ý gì?” Lạc Bạch khó chịu nhìn hai người trước mặt, bình tĩnh lại một chút cũng bỏ tay nắm cổ áo Thủy Nhạc ra, hỏi lại.

“Em về lớp trước đi, anh có chuyện cần cùng anh ta nói một chút.”

Thủy Nhạc nhẹ giọng nói với cô gái kia, sau đó nhìn Lạc Bạch ý bảo cùng nói chuyện một chút.

****

Cố Nhiên ở trong lớp không hề biết gì về chuyện gặp gỡ của Thủy Nhạc và Lạc Bạch. Cậu càng không biết bí mật mà mình che giấu sắp bị tiết lộ, cùng với nhiều chuyện rắc rối nữa đang đến.

Lúc này thực ra cậu cũng không có tâm trí mà nghĩ, cậu đang ngẩn người nhớ lại việc hôm qua gặp mặt với Lạc Bạch.

Trần Nguyệt Bích ngồi trong lớp trò chuyện cùng với bạn học thỉnh thoảng liếc qua Cố Nhiên, ánh mắt có chút khó chịu nhìn cậu trai thanh tú đang ngẩn người kia.

Cô không biết là việc mình làm giờ phút này đã bị người cực kì quan trọng với cô biết được.

Nhắc đến việc mà Trần Nguyệt Bích làm thì phải quay lại thời gian từ tuần trước, một ngày sau cái ngày Lạc Bạch đến lớp Cố Nhiên và cô làm loạn dẫn người đi.

Trần Nguyệt Bích hôm đó về nhà suy nghĩ rất nhiều, nhận thấy biểu hiện của Lạc Bạch đối với Cố Nhiên rất lạ, trực giác của phụ nữ làm cô lo lắng.

Cô vốn dĩ đã biết từ lâu Cố Nhiên vẫn luôn có thái độ và cư xử đặc biệt với Lạc Bạch, hay nói đúng hơn là, cách cậu ta đối xử với Lạc Bạch y như cách cô đối xử với anh.

Tuy nhiên, vì biết rõ Lạc Bạch thích mình nên Trần Nguyệt Bích vẫn cho qua vấn đề không đâu đó.

Cố Nhiên thích Lạc Bạch, nhưng Lạc Bạch thích cô như vậy, không có gì phải lo lắng.

Nhưng, mấy tuần trước, từ khi Lạc Bạch nghỉ sốt ở nhà tỉnh lại, thái độ của anh đối với Cố Nhiên cách xa một trời một vực.

Đầu tiên, Trần Nguyệt Bích cũng chỉ có chút lo lắng, nhưng lại nghĩ đến hai người đều là bạn bè từ nhỏ, cũng không nói gì.

Nhưng hôm nay, khi Lạc Bạch đến lớp tìm Cố Nhiên, tức giận vì Cố Nhiên bị Thủy Nhạc đùa giỡn thì cô đã biết, cô biết cảm giác của mình là đúng.

Lạc Bạch quả thật đã thay đổi thái độ với Cố Nhiên, ánh mắt anh nhìn Cố Nhiên giống như đúc lúc trước anh nhìn cô.

Không. Còn thâm tình và chất chứa nhiều thứ hơn hẳn so với ánh mắt yêu thương anh nhìn cô lúc trước.

Trong mắt Lạc Bạch, chỉ nhìn mỗi Cố Nhiên, không có bóng dáng của bất kì ai khác, chắc chắn chính anh cũng không nhận ra điều đó, và Cố Nhiên cũng không nhận ra.

Vì thế nên, Trần Nguyệt Bích ghen tị với Cố Nhiên đã làm một chuyện cực kì táo bạo.

Ngày hôm sau đi học, cô hẹn Cố Nhiên ra ngoài trò chuyện riêng với cậu.

“Cậu tìm tôi có việc gì sao?”

Cố Nhiên đối diện với Trần Nguyệt Bích luôn có chút không biết nói gì, hai người bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, lại cùng thích một người, cậu biết mình không có cơ hội so với cô gái trước mặt này, nên mỗi lần nhìn cô, cậu đều có những cảm xúc khó hiểu vi diệu.

“Cố Nhiên, dạo này Lạc Bạch hay tìm cậu, anh ấy có nói gì với cậu chưa?”

Trần Nguyệt Bích dấu đi sự khó chịu trong mắt, dịu dàng hỏi Cố Nhiên.

“Nói gì cơ? Anh ấy chỉ tìm tôi đưa một chút đồ thôi, không có nói gì cả.”

Cố Nhiên ngẩn ngơ hỏi lại, cậu không biết Trần Nguyệt Bích hẹn cậu ra làm gì, chỉ có trong lòng có cảm giác bất an, lo lắng rất khó chịu.

“Lạc Bạch kì quá, vậy mà vẫn chưa chịu nói với cậu, ba chúng ta là bạn thân mà.”

Trần Nguyệt Bích cố ý kéo dài lời nói, nhấn mạnh mấy từ bạn thân, ánh mắt nhìn Cố Nhiên lại thay đổi một chút, trong mắt toàn là hạnh phúc đến ngập tràn.

Cố Nhiên nhìn ánh mắt đó của cô mà trong lòng run lên mấy cái. Chuyện hôm nay Trần Nguyệt Bích nói với cậu cậu có linh cảm là không hay ho gì. Là việc mà cậu không muốn nghe.

Quả nhiên, đến khi cô gái nhỏ nhắn dễ thương trước mặt dùng giọng điệu hạnh phúc nói với cậu mấy lời kia, lòng Cố Nhiên run rẩy và đau đớn ngập tràn.

Cô nói: “Mấy hôm trước Lạc Bạch đã tỏ tình với tôi, bây giờ chúng tôi đang hẹn hò, tôi ngại ngùng nên không nói cho cậu, anh ấy đã bảo là sẽ thông báo cho cậu hay mà.”

Cố Nhiên nhìn nụ cười của cô mà chỉ muốn bỏ chạy cho xong.

Cậu biết, biết rất rõ, Lạc Bạch có tình cảm với Trần Nguyệt Bích, cậu biết tình cảm của mình chỉ là vô vọng mà thôi.

Thế nhưng, thế nhưng cậu vẫn hy vọng.

Nhưng bây giờ, một câu nói của cô gái này thôi cũng đủ để đánh tan mọi hy vọng của Cố Nhiên.

Cậu đau lòng nói một tiếng tớ biết rồi, rồi sau đó mặt mày trắng chợt quay về lớp, lúc đụng mặt với Thủy Nhạc thì đã không còn cười nổi nữa.

Thủy Nhạc tra hỏi nửa ngày, cuối tuần còn phải hẹn Cố Nhiên ra ngoài trò chuyện hồi lâu mới cạy được miệng cậu, bắt Cố Nhiên nói rõ vấn đề của mình.

Người trong cuộc ngu muội người ngoài cuộc sáng suốt quả nhiên là câu nói không sai.

Thủy Nhạc vừa nghe Cố Nhiên kể xong thì trong đầu đã ngay lập tức nổi lên nghi ngờ.

Cậu thấy rất rõ ràng, trong mắt đàn anh tên Lạc Bạch kia, vị trí của Cố Nhiên là rất trọng yếu, lúc trước như thế nào không rõ, nhưng mấy ngày gần đây, anh ta quan tâm Cố Nhiên trong mắt mọi người ai cũng nhìn ra.

Thủy Nhạc không an ủi mà còn mắng cho Cố Nhiên một trận, muốn lôi cậu đi tìm Trần Nguyệt Bích hỏi cho rõ ràng.

Vậy là tình huống lần trước Lạc Bạch nhìn thấy hai người lôi kéo chính là vì lý do đó.

***

Lạc Bạch nghe hết mọi chuyện về Cố Nhiên và Thủy Nhạc cùng việc có liên quan đến Trần Nguyệt Bích thì có chút kinh ngạc, sau đó thì hắn biết mình đã hiểu lầm.

Hắn về nhà, chuẩn bị tốt mọi thứ, muốn nhanh chóng giải quyết cho rõ ràng.

8 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 6”

Bình luận về bài viết này