Cố Nhiên – Chương 04

Chương mới của truyện đây.

Ta viết mấy chương rồi mọi người thấy có ngược công chưa vậy, nếu có gì không hài lòng thì góp ý cho ta với nhé.

 

Chương 04

Hôm nay là ngày nghỉ, Lạc Bạch nằm trên giường cả nửa ngày cũng không muốn ngồi dậy, sáng sớm hắn đã tỉnh, nhưng vẫn cứ suy nghĩ mấy chuyện xa xăm mà còn chưa chịu rời giường.

Kể ra thì, đến giờ hắn cũng sống lại được gần một tuần rồi, mọi chuyện xảy ra trong thời gian này cũng khiến cho người như Lạc Bạch bình thường thông minh cũng khó lòng tiếp thu được.

Hiện tại việc quan trọng đối với hắn mà nói chính là phải làm sao để bày tỏ ý nghĩ của mình với Cố Nhiên.

Cố Nhiên đối với Lạc Bạch mà nói cứ như một cái gai dằm ở trong tim vậy.

Đối với cái gai này, lấy nó ra thì đổ máu và đau đớn vạn phần, mà nếu không lấy, thì mỗi ngày hắn đều bị dày vò đến tim nhói tâm đau.

Nhưng dù là như vậy, Lạc Bạch cũng chưa bao giờ có ý nghĩ bỏ qua vấn đề này không đối mặt.

Có trời mới biết bản thân hắn bây giờ chỉ muốn tìm mọi cách để trải lòng với Cố Nhiên đến mức nào, lúc nào hắn cũng nghĩ phải làm sao để cậu tin rằng hắn thích cậu, muốn kết giao, muốn ở bên nhau, không muốn nhường cậu cho bất kì ai khác.

Nói ra thì khá là đau lòng, Lạc Bạch nghĩ Cố Nhiên thích hắn, nhưng đó dĩ nhiên là chuyện đời trước rồi, liệu đời này của hắn Cố Nhiên có còn một lòng yêu hắn như vậy nữa không.

Không phải nói chứ ở một khía cạnh nào đó, Lạc Bạch cũng không có đủ tự tin về bản thân như hắn vẫn luôn nghĩ.

Chuyện nhà trước đó đã trình bày rõ ràng rồi, nhưng chuyện tình cảm thì hình như hắn còn phải cố gắng cả một con đường dài đầy gian nan đây.

Nhớ lại thì, Lạc Bạch không hề nghĩ mẹ của mình sẽ có phản ứng như vậy về chuyện công khai của hắn.

Tối hôm qua.

Trong phòng khách nhà Lạc Bạch, không khí có chút khẩn trương, Lạc Bạch trong lòng lo lắng không biết phải thuyết phục mẹ mình từ đâu để mẹ chấp nhận chuyện này.

Đời này của hắn, sau khi sống lại vẫn chưa làm cho mẹ lo lắng bất cứ chuyện gì, nhưng đột nhiên nói ra chuyện này, hắn cũng không hy vọng cha mẹ sẽ lập tức hiểu, dù thế, vẫn mong họ có thể bình tĩnh một chút nghe hắn nói.

Nhìn phản ứng của mẹ, Lạc Bạch trong lòng lộp bộp một tiếng, có chút khó nhịn mà thấy đau lòng, hắn thế nhưng lại làm người thân khó chịu, lại khiến mọi thứ giống như kiếp trước, khiến cha mẹ phải vì hắn lo nghĩ.

Hít một hơi bình tâm lại, Lạc Bạch biết, lần này dù bản thân có đối mặt với điều gì cũng không thể bỏ qua việc này, hắn phải kiên định đến cùng, vì hắn thực sự muốn kiếp này ở bên Cố Nhiên, ở bên cậu cả đời.

“Mẹ, con nói, con thích Cố Nhiên, không phải kiểu thích bạn bè với nhau, mà là kiểu yêu thích của một người đàn ông với đối tượng của mình. Con biết chuyện này mẹ khó mà chấp nhận, nhưng xin mẹ bình tĩnh nghe con nói.”

Lạc Bạch kiên định nhìn mẹ mình ngồi đối diện, lý do yêu thích Cố Nhiên là gì hắn vẫn không thể nói thật, có khi còn không chắc chắn đó có phải là yêu không nữa kìa. Mà hắn cũng không thể nói về việc mình sống lại với mẹ, thế nhưng hắn vẫn muốn bình tĩnh nói ra hết cảm giác của mình với người nhà, hắn không muốn cuộc sống mới mẻ này của mình lại bị hủy hoại hoặc khiến những người quan tâm mình lo lắng cho mình nữa, hắn không thể ích kỉ như đời trước, không thể sống vậy nữa, tuyệt đối không.

“Con thích Cố Nhiên, ta biết rồi, chuyện này có gì mà phải bình tĩnh nghe cói nói chứ.”

Lạc Bạch: …

Nghe được câu trả lời của mẹ, Lạc Bạch ngạc nhiên trong giây lát, một chốc im lặng qua đi, hắn lại hỏi.

“Mẹ… mẹ không phản đối chuyện này sao?” Lạc Bạch ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ mẹ mình lại dễ dàng tiếp thu chuyện này như vậy, vốn lý do gì cũng đã chuẩn bị hết cả, nhưng lại không lường được là mẹ không phản đối việc này.

Bây giờ tâm tình của hắn quả thực vi diệu, nói đùa sao, có ai nghe con mình tự nhiên bảo thích một người đàn ông mà có thể bình thản như mẹ hắn chưa, còn cho đó là chuyện đương nhiên nữa, thực sự không biết nên nói gì mà.

Nghĩ mới thấy, mẹ hắn thực sự có chút quan tâm đến Cố Nhiên hơi quá, không lẽ bà từ lâu đã nhìn ra hắn thích Cố Nhiên sao.

Thế nhưng làm sao có thể, hắn chỉ vừa mới sống lại vài ngày thôi.

Mấy chuyện khó hiểu lại bắt đầu luẩn quẩn trong đầu Lạc Bạch làm hắn có chút không biết nên sắp xếp thế nào cho ổn.

“Con kích động cái gì? Cố Nhiên là đứa trẻ tốt như vậy, con không thích nó mẹ mới  thấy lạ.”

Mẹ Bạch nhìn con trai kích động không có tiền đồ liền nói, nhắc đến Cố Nhiên, trong mắt bà có nhiều đau lòng và áy náy hơn là yêu thích, chỉ là Lạc Bạch đang còn kích động không nhìn ra mà thôi.

“Con thích Cố Nhiên, nó là một đứa con trai, con nên biết con đường này không dễ đi, nếu đã quyết tâm, hãy cố mà làm, phải mang lại hạnh phúc, chịu trách nhiệm với con nhà người ta, có biết không?”

Mẹ Bạch nghiêm túc nhìn con trai nói, bà biết con trai mình một khi đã quyết định chuyện gì đó thì rất kiên định, nếu không thì trước đây đã không xảy ra những chuyện như vậy…

“Mẹ, con biết, chỉ cần được người thân ủng hộ, con có thể kiên định đến cùng.”

Lạc Bạch kích động nói, hắn vốn nghĩ cửa người nhà mới khó khăn, mà giờ lại không ngờ cửa khó khăn nhất là cửa tình cảm nơi Cố Nhiên, bây giờ được chấp nhận của người nhà, hắn có thể không cần lo lắng mà tập trung theo đuổi Cố Nhiên rồi.

Mà khoan, đây chỉ mới là mẹ hắn chấp nhận mà thôi, ý kiến của ba hắn như thế nào hắn còn chưa biết đó kìa.

Nhưng mà, chuyện này cũng không làm Lạc Bạch xoắn xuýt gì lâu. Nếu mẹ hắn mà đã đồng ý rồi, thì hắn không lo việc ba sẽ phản đối, mà dù cho ông có phản đối thì cũng không có hiệu lực gì với lời nói của mẹ đâu.

“Đã kiên định thì hãy làm theo những gì mình muốn đi, nhớ là làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, đừng để sau này phải hối hận, cũng không được để sau này sẽ khiến Cố Nhiên khổ sở.” Nếu con mà như vậy, mẹ sẽ không tha cho con.

Mẹ Bạch ngồi đối diện con trai thâm ý dặn dò, âm thầm bổ sung một câu trong lòng.

“Vâng, con biết. Con chắc chắn sẽ không làm cho em ấy khổ sở.”

Chuyện come-out với người nhà cứ như vậy mà xác định, bây giờ nghĩ lại, Lạc Bạch bỗng thấy có tinh thần hơn, nói đùa sao, được người nhà làm chỗ dựa tinh thần vững chắc, hắn sẽ không còn lo lắng việc gì cả, chỉ cần tập trung theo đuổi Cố Nhiên là được.

Nghĩ đến Cố Nhiên, Lạc Bạch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn rồi, hôm nay lại là ngày nghĩ, hắn nên tận dụng cơ hội này đến tìm Cố Nhiên rủ cậu đi chơi thôi.

Lấy lại tinh thần, Lạc Bạch xóc chăn lên, nhanh chân đi vào nhà tắm.

***

Lạc Bạch ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ bước ra khỏi nhà, hướng phía nhà Cố Nhiên mà đi.

Bình thường vào ngày nghỉ, hắn cũng không biết Cố Nhiên hay làm gì, nhưng chắc chắn là cậu có ở nhà, đến tìm cậu giờ này chắc chắn sẽ làm cho cậu rất ngạc nhiên đây.

Đứng trước nhà Cố Nhiên, Lạc Bạch bấm chuông nửa ngày cũng không thấy ai ra mở cửa, hắn lo lắng lấy điện thoại từ túi quần, đang định gọi cho Cố Nhiên thì từ xa đã nhìn thấy bóng dáng hai người nào đó thân thiết sóng vai đi với nhau mà tim đập nhanh liên hồi.

Cố Nhiên hôm nay mặc một bộ đồ thoải mái dễ hoạt động, khuôn mặt trắng mịn của cậu bởi vì đang thở dốc có chút đỏ, bên cạnh là cái tên Thủy Nhạc, hai người đi giữa đường lại không coi ai ra gì lôi lôi kéo kéo, nhìn từ xa có cảm giác Cố Nhiên không nguyện ý, lại bị cậu trai kia kéo tay muốn dẫn đi đâu đó, hai người cứ như vậy giằng co ở cách Lạc Bạch vài trăm mét.

Tâm tình kích động, ba bước thành hai đến chỗ hai người kia, bây giờ trong đầu Lạc Bạch đang có nhiều suy nghĩ không nên có về mối quan hệ của hai người này.

Hắn lo sợ, lo sợ mọi thứ sẽ y như hắn nghĩ, Cố Nhiên đối với hắn mà nói ở kiếp này chính là một loại cố chấp không nói nên lời.

Hắn từng nghĩ qua nếu kiếp này cậu yêu một người khác thì hắn sẽ như thế nào, câu trả lời bây giờ hắn đã biết, đó là đau lòng.

Nổi đau quặn đến mức lòng ngực khó chịu, tâm trống rỗng, cảm giác cả người mệt mỏi đến vô lực.

Bộp.

Âm thanh vang lên chấm dứt mọi suy nghĩ trong đầu Lạc Bạch, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn cả người.

Nhìn ánh mắt hai người kia ngạc nhiên nhìn mình, Lạc Bạch bây giờ mới ý thức được trong lúc nóng nảy đã nhảy xổ vào đấm cho Thủy Nhạc một cú, còn thuận tiện kéo Cố Nhiên ra sau người mình, không muốn hai người họ tiếp xúc gần gũi như vậy.

“Anh làm cái gì vậy? Sao lại đánh cậu ấy?”

Cố Nhiên giằng ra khỏi tay Lạc Bạch, lo lắng chạy đến đỡ Thủy Nhạc bên cạnh lên, tay run run sờ vết bầm có chút chói mắt vì bị đáng trên mặt cậu ta, ánh mắt trách cứ nhìn Lạc Bạch, giọng của cậu vì kích động mà hơi lớn tiếng.

“Cậu có sao không? Bị sưng lên rồi.” Cố Nhiên dịu dàng hỏi Thủy Nhạc, muốn xác nhận cậu không sao, trong mắt hiện lên toàn là áy náy và đau lòng.

Lạc Bạch nghe xong câu này, trong lòng mạnh mẽ run một cái, lại nhìn thấy hành động của Cố Nhiên, nhìn  thấy ánh mắt lo lắng, quan tâm vô hạn của cậu với tên nhóc tên Thủy Nhạc này, hắn tâm tình xuống thấp đến cực điểm.

“Hai người làm cái gì lại lôi lôi kéo kéo giữa đường như vậy, Cố Nhiên, cậu ta đang ép buộc em cái gì sao?”

Lạc Bạch nghe thấy mình nói câu đó, là một câu hỏi, nhưng hình như hắn cũng không còn tâm trạng mà nghe câu trả lời nữa, vì tâm hắn giờ này thực sự rất đau.

Đã từng có lúc cũng đau như vậy, đó là ở kiếp trước lúc phát hiện ra mình lấy Cố Nhiên làm vật thay thế cho người khác, hắn cũng đã đau như vậy, giày vò như vậy, đến mức tuyệt vọng muốn kết thúc sự sống này.

Nay, tình hình lại vẫn như thế, cảm giác đau đớn đến thở cũng khó nhọc này làm hắn càng nhận ra, Cố Nhiên hiện tại quan trọng với hắn đến mức nào.

“Ép buộc cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Mà sao anh lại ở đây?”

Cố Nhiên bây giờ mới đem ánh mắt nhìn Lạc Bạch. Trong mắt toàn là nghi vấn và khó hiểu.

Cậu không hiểu sao Lạc Bạch lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, còn đột nhiên đánh Thủy Nhạc. Anh ấy là bị cái gì kích động như vậy chứ.

Nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Cố Nhiên liếc qua mình, sau đó lại quay sang lo lắng cho Thủy Nhạc, lần đầu tiên trong đời từ sau khi sống lại, Lạc Bạch có cảm giác bất lực đến cùng cực.

“Anh đến nhà tìm em.” Giọng hắn nhỏ khó có thể nghe được.

“Anh tìm em làm gì?”

Cố Nhiên khó hiểu nhìn Lạc Bạch. Bình thường ngày nghỉ, nếu anh không đi chơi bóng thì cũng sẽ ở cùng với Trần Nguyệt Bích, hôm nay tự nhiên chạy đến tìm cậu làm cái gì.

“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi, em kêu hắn đi về đi, anh muốn nói chuyện riêng với em.”

Lạc Bạch nghe được Cố Nhiên hỏi, kích động muốn tiến lên kéo tay cậu dẫn đi một nơi khác nói cho rõ ràng, nhưng anh vừa tiến lên, Cố Nhiên đã bị một cánh tay khác kéo ra phía sau.

“Anh có gì muốn nói thì cứ nói ở đây luôn đi, Cố Nhiên hôm nay đang bận cùng tôi rồi.”

Thủy Nhạc nãy giờ bị đánh không lên tiếng lúc này lại ra mặt, ánh mắt nhìn Lạc Bạch đầy mặt không hài lòng.

Lạc Bạch nhìn cánh tay vươn ra của mình không bắt được cánh tay kia của Cố Nhiên, trong mắt xẹt qua chút tuyệt vọng khó tin, hắn từ từ nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn  thẳng vào Thủy Nhạc.

“Không liên quan đến cậu, đây là chuyện của tôi với Cố Nhiên. Cậu tránh ra.”

“Sao lại không liên quan đến tôi, cậu ấy hôm nay có hẹn rõ ràng là tôi.”

Hai người mỗi người một khí thế, không ai chịu nhường ai, cứ thế mà giằng co trên đường.

Cố Nhiên nhịn không được bước lên một bước, kéo tay Thủy Nhạc, lại nhìn Lạc Bạch ở một bên nói nhỏ.

“Anh về đi, em hôm nay không rảnh, phải cùng Thủy Nhạc đi rồi. Tạm biệt.”

Nói rồi kéo Thủy Nhạc đi thẳng, không nhìn lấy Lạc Bạch thêm một lần nào nữa.

Lạc Bạch giống như hóa đá mà đứng ở trên đường, Cố Nhiên vừa rồi chọn người khác mà không phải hắn, cậu chọn người khác.

Vì những suy nghĩ điên cuồng đang len lỏi trong đầu, mà Lạc Bạch tuyệt không nhận ra trong giọng của Cố Nhiên là bao run rẩy cùng đau lòng khó có thể nói.

****

5 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 04”

  1. Từ lúc nào anh công có tính độc chiếm dữ dội vậy @@” ta tưởng ảnh phải xác nhận ý định trong lòng, giằng co thêm vài chương nữa ấy chứ =)))))) yêu sẽ độc chiếm, mà độc chiếm chưa chắc là yêu nha :)))))

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này