Cố Nhiên – Chương 3

Buổi sáng, lúc thức dậy, Lạc Bạch cảm thấy cả người rất khó chịu, hai mắt thậm chí có chút mở không ra, hắn đưa tay với lấy cái đồng hồ, tay kia dụi mắt để nhìn cho kĩ con số trên đồng hồ.

6h30’.

Còn thời gian khá dài mới đến lúc đi học, Lạc Bạch hai tay dang ra nằm trên giường, đầu óc có chút trống rỗng.

Nằm được khoảng vài phút, hắn cuối cùng cũng bật dậy, đặt đồng hồ về vị trí cũ, hai bước thành một đi vào nhà tắm vệ sinh súc miệng.

Vừa xuống lầu, đã thấy ba mẹ hắn ngồi bên bàn ăn, Lạc Bạch đi đến, chào ba mẹ một tiếng rồi cũng ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng.

Lúc đi học, mẹ lại gọi hắn lại, đưa cho một túi giữ ấm tựa như cái hôm qua, vẫn bảo là mang thức ăn cho Cố Nhiên.

Lạc Bạch cầm cái túi trong tay, nhẹ nhàng mở cửa, trong đầu lại suy nghĩ miên man.

Hắn biết mẹ hắn rất thương Cố Nhiên, nhưng mà, ở đời trước, mẹ cũng chỉ dừng lại ở mức quan tâm hỏi han mà thôi, chưa bao giờ mẹ tự làm đồ ăn sáng bắt hắn mang cho cậu cả, hắn thật sự không hiểu chuyện này là thế nào, lẽ nào cái thế giới khác biệt này lúc hắn sống lại thì đã đổi khác.

Hoặc, cũng có lẽ là, hắn thực sự mới là kẻ đang suy nghĩ viễn vong, tưởng tượng ra mọi chuyện rồi.

Ra đến cổng, cách xa xa đã thấy Trần Nguyệt Bích chạy đến, phía sau cô lúc này không có ai.

Không có ai?

Cố Nhiên đâu?

Lạc Bạch ngây ngẩn nhìn lại phía sau Trần Nguyệt Bích, nơi đó chỉ có con đường thẳng tắp kéo dài, một bóng dáng khác cũng không thấy, Cố Nhiên cũng không thấy.

“Anh Lạc Bạch!”

Trần Nguyệt Bích vui vẻ chạy đến trước mặt Lạc Bạch, cô gái nhỏ vì chạy quá nhanh mà thở có chút gấp, mặt cũng mang vệt hồng trông rất đáng yêu, nhưng giờ phút này Lạc Bạch làm gì còn có tâm trạng mà cảm nhận.

“Cố Nhiên đâu? Hôm nay cậu ấy không đi học à?”

Lạc Bạch cố kìm nén cảm giác trống rỗng trong lòng quay sang hỏi cô gái đứng bên cạnh. Cố Nhiên là một người rất chăm chỉ, hoặc cũng có thể là hắn nghĩ như vậy, nhưng Lạc Bạch biết, cậu nếu không có chuyện gì gấp thì sẽ không nghỉ học, chẳng lẽ là cậu ốm rồi.

“Cố Nhiên à, hôm nay cậu ấy không đi cùng chúng ta, cậu ấy có hẹn đi cùng bạn rồi.”

Đang suy nghĩ miên man, lời nói của Trần Nguyệt Bích đã đánh tỉnh Lạc Bạch, vừa nghe đến Cố Nhiên đi học cùng người khác, Lạc Bạch không hiểu sao lại cảm thấy người kia chính là tên nhóc cùng lớp với cậu, trong đầu lại đầy hình ảnh hai người kia hôm qua đùa giỡn, tâm trạng có chút trùng xuống.

“Cậu ấy đi cùng với ai? Không phải cậu ấy chỉ có hai chúng ta là bạn thân thôi sao? Còn có thể đi học với ai nữa?”

Lạc Bạch khó chịu nói, không chờ cô gái bên cạnh trả lời đã nhanh chóng xoay người, hướng trường học mà đi.

“Cậu ấy cũng không phải chỉ có chúng ta là bạn thân, trong lớp em, cậu ấy còn có một cậu bạn rất tốt, quan hệ rất không tệ, cậu ta tên Thủy Nhạc, hôm nay Cố Nhiên là đi cùng người đó.”

Trần Nguyệt Bích có chút khó chịu, cô không hiểu sau dạo này Lạc Bạch lại hay quan tâm Cố Nhiên như vậy, nhưng trực giác của cô cảm thấy có gì đó không ổn, lại vẫn không biết không ổn ở chỗ nào.

Rõ ràng là từ trước đến giờ, Lạc Bạch rất quan tâm cô, bình thường ở bên cô đều rất vui vẻ, cô biết anh có tình cảm với mình, cũng rất thích anh.

Nhưng, không hiểu sao, dạo này lại không cảm thấy như vậy nữa, có chút gì đó rất khó hiểu và rất khó chịu.

Hai người mang hai tâm tư khác nhau, cùng đến trường học.

***

Cất xong cặp sách, Lạc Bạch lại mang theo túi thức ăn mẹ Bạch đưa nhanh chóng xuống lầu đến lớp tìm Cố Nhiên.

“Anh Lạc Bạch! Anh tìm em sao? Có chuyện gì không?” Trần Nguyệt Bích nhìn thấy Lạc Bạch đứng bên cửa lớp, nhanh chóng chạy lại, mặt tràn ý cười, sau lưng còn bị vài bạn gái khác trêu chọc.

Trong lớp, không ai không biết Trần Nguyệt Bích thích Lạc Bạch, đàn anh khối trên là thanh mai trúc mã với cô, họ cũng nghĩ hai người kia rất là hợp, ở chung rất hài hòa. Họ có chút ngưỡng mộ cô vì có một đối tượng tốt như vậy.

“Không, anh đến tìm Cố Nhiên? Cậu ấy có trong lớp không?” Lạc Bạch không bận tâm người khác nghĩ gì, liếc nhìn phía sau Trần Nguyệt Bích, nhìn vào trong lớp, liền thấy được Cố Nhiên đang cười nói cùng với cái tên nhóc tên Thủy Nhạc kia, tên kia không biết nói cái gì với cậu mà dựa vào rất gần, thì thầm vào tai cậu.

Nhìn thấy cảnh kia, ma xui quỷ kiến gì không biết lại khiến Lạc Bạch cực kì khó chịu, nhanh chóng bước vào trong lớp túm lấy Thủy Nhạc đẩy ra, lại kéo tay Cố Nhiên, muốn dẫn cậu đi ra khỏi lớp dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người.

“Lạc Bạch! Anh có chuyện gì sao?” Cố Nhiên nhìn người đang nắm tay kéo mình đi cũng có chút khó hiểu và kinh ngạc.

Từ lúc Lạc Bạch đến lớp cậu đã nhìn thấy anh rồi, nhưng cứ nghĩ là anh đến tìm Trần Nguyệt Bích nên không ra chào hỏi, rồi thì, đang nói chuyện cùng Thủy Nhạc thì lại đột ngột bị túm tay kéo đi như thế này, cậu có chút không kịp tiếp thu.

Thấy Cố Nhiên dừng lại không chịu theo mình thì Lạc Bạch lại càng khó chịu, hắn thực sự không biết bản thân bị làm sao, chỉ nhìn thấy kẻ khác gần Cố Nhiên như vậy đã cực kì khó chịu, lẽ nào hắn thực sự điên rồi.

Siết chặt cánh tay đang nắm một chút, hắn cắn chặt răng, khẽ nghiến, quét mắt một vòng thấy sự kinh ngạc trong mắt Trần Nguyệt Bích, sự khó hiểu của những người khác trong lớp, Lạc Bạch lại càng không muốn để người khác nhìn chuyện của mình, cuối cùng đành buông tay Cố Nhiên ra, không làm cậu khó xử.

Thở mạnh một hơi, lại hít vào vài cái điều tiết lại tâm trạng, Lạc Bạch cuối cùng cũng bình tĩnh được một chút.

“Em theo anh ra ngoài một lát, anh có chuyện cần nói với em.”

****

Trên sân thượng đầy nắng, những cơn gió mát khẽ thổi qua mang theo chút nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta yêu thích, bên cạnh một bóng râm của khoảng sân rộng, Cố Nhiên cùng Lạc Bạch đang đứng chung một chỗ, không khí có chút im lặng.

Lúc nãy Cố Nhiên nghe Lạc Bạch đến tìm mình thì có chút ngạc nhiên, sau đó theo anh lên đây, nhưng cũng đã được gần 15 phút, Lạc Bạch vẫn im lặng nhìn trời không nói gì cả làm cậu cũng không biết nên mở miệng như thế nào, không khí cứ như vậy mà im lặng đến có chút khó chịu.

“Anh mang cái này cho em, nãy giờ chắc cũng nguội không ít rồi, em ăn đi.”

Cuối cùng, người phá vỡ im lặng cũng là Lạc Bạch, anh suy nghĩ nhiều điều, cũng rất kích động muốn chất vấn Cố Nhiên, nhưng lại không biết mình lấy tư cách gì chất vấn cậu, mà lại là chất vấn về vấn đề gì, vậy là cũng cố nén mọi cảm xúc tiêu cực xuống, nhanh chóng đưa túi đồ trước mặt cậu.

Cố Nhiên nhìn túi đồ trong tay Lạc Bạch, lại có chút ngây ngẩn, vài ngày gần đây cậu thấy Lạc Bạch khá lạ, vậy nên có chút khó thích ứng, không biết anh vì lý do gì quan tâm cậu như vậy, thế nhưng cậu lại có chút tham lam sự quan tâm này.

Dù vậy, cậu vẫn còn lo lắng, cho nên sáng nay cậu mới đi học cùng Thủy Nhạc, muốn cách xa Lạc Bạch một khoảng thời gian để  bình tĩnh suy nghĩ mấy chuyện khó hiểu gần đây, lại không biết sao hôm nay không đi học cùng, mà anh ấy vẫn tìm cậu đưa đồ ăn sáng.

“Anh Lạc Bạch, sau này anh không cần mang đồ cho em nữa, em sáng nay đã ăn cùng Thủy Nhạc rồi.” Cố Nhiên có chút không biết làm sao nói, cậu thực sự rất hạnh phúc khi được Lạc Bạch quan tâm, tuy nhiên, cậu cũng không hiểu những chuyện xảy ra gần đây, cậu sợ một ngày nào đó khi nhìn lại chỉ sợ là do bản thân nằm mơ mà thôi. Nếu như vậy, chi bằng bây giờ không cần để tâm thì tốt hơn.

Nhận ra Cố Nhiên đang tránh né mình, Lạc Bạch trong lòng bị đau đớn lấp đầy, hắn thực sự không hiểu, cớ vì sao Cố Nhiên lại như thế này, rõ ràng cậu ấy thích hắn, thế nhưng tại sao lại không tiếp nhận hắn quan tâm, tại sao lại không muốn ở bên cạnh hắn.

Lạc Bạch đau đến thở không nổi, hắn gục xuống trên sàn lạnh, ôm lấy ngực thở gấp một chút, sắc mặc trắng đến dọa người.

Cố Nhiên nhìn thấy mà kinh hoảng, vội vội vàng vàng tiến lên đỡ Lạc Bạch ngồi tựa vào tường, vuốt lưng giúp hắn, lo lắng hỏi.

“Anh Lạc Bạch, anh không sao chứ, anh bị sao vậy?”

Lạc Bạch hít thở một chút, đẩy tay Cố Nhiên ra, tựa vào tường đứng vững, sau đó mới bình tĩnh mở miệng.

“Anh không sao, em không cần lo, về lớp trước đi, sắp vào học rồi.”

Cố Nhiên nhìn sắc mặc Lạc Bạch tái nhợt, trên khuôn mặt điển trai là hai hàng lông mày nhíu chặt có chút khó khăn muốn nói lại thôi.

Cậu cũng không biết Lạc Bạch bị làm sao, nhưng mà thấy anh khó chịu trong lòng cậu cũng không thoải mái.

Cậu cứ đứng tại chỗ không  nhúc nhích, nhìn Lạc Bạch chằm chằm làm hắn có chút không được tự nhiên, khó chịu và đau lòng vừa mới dâng trào trong chốc lát lại mạnh mẽ giảm xuống, Cố Nhiên quan tâm hắn như vậy, chắc chắn hắn không có nhìn nhầm, nhưng vẫn không hiểu sao cậu lại không tiếp nhận hắn quan tâm cậu, có phải hay không chuyện này có liên quan đến cái tên Thủy Nhạc kia.

Hai người im lặng một chốc, Lạc Bạch sợ Cố Nhiên lo lắng, cố bình tĩnh một chút, chờ sắc mặc khá hơn mới vỗ vỗ vai cậu cười nói:

“Anh không sao thật, đừng lo, còn về phần thức ăn mỗi ngày mang cho em, anh đã nói qua rồi, là do mẹ anh chủ trương, em nếu không muốn có thể đến nhà nói với mẹ anh một tiếng, anh cũng không tiện từ chối tâm ý của bà cho em.”

Cố Nhiên nghe đến đó có chút không biết phải làm sao, cậu ho nhẹ một tiếng, xác định Lạc Bạch không có việc gì mới xách theo cái túi anh đưa đi về lớp trc.

Lạc Bạch nhìn theo bóng dáng thon dài kia biến mất nơi hành lang, tâm lại nhói lên mấy cái, quả thật hắn có bệnh rồi.

*****

Lạc Bạch trôi qua vài tiết học nhàm chán, đến khi về đến nhà thì đã uể oải không chịu nổi.

Vừa vào cửa đã thấy mẹ Bạch ngồi trên sô pha ăn trái cây xem phim, hắn chào mẹ một tiếng, rồi lên phòng cất cặp sách, thay xong quần áo, lại xuống lầu, ngồi chung một chỗ với mẹ, vừa xem phim vừa thẩm thỏm không thôi, như có chuyện muốn nói lại thôi.

“Con có chuyện gì muốn nói sao?”

Mẹ Bạch nhìn ra hắn có chuyện muốn nói lại thôi, nhìn mãi cái kiểu thẩm thỏm của con trai có chút không vừa mắt, liền hỏi.

“Con có chuyện muốn nói với mẹ.” Lạc Bạch thẳng lưng, đối diện với ánh mắt của mẹ, hắn nhìn thẳng, cả mặt tràn đầy nghiêm túc hiếm khi có được, chút thẩm thỏm trong lòng ban nãy hóa thành kiên định, có một số chuyện, đến cuối cùng cũng phải nói ra, không bằng hiện tại hắn cứ thẳng thắn cùng người nhà cho xong.

Mẹ Bạch nhìn con trai nghiêm túc âm thầm hài lòng, là đàn ông thì ít ra cũng nên dứt khoát như  thế này mới phải.

“Mẹ, con thích Cố Nhiên.”

Lạc Bạch cắn răng nói, trong lòng thì lo lắng không thôi, hắn vốn dĩ muốn cùng Cố Nhiên xác định xong mới để cha mẹ biết chuyện, rồi từ từ khuyên nhủ họ chấp nhận.

Thế nhưng, mọi thứ không đi theo quỹ đạo hắn vốn biết, Cố Nhiên hiện tại cứ tránh né hắn, có chút khó mà nắm bắt được, hắn lo lắng nếu làm quá sẽ khiến cậu chạy mất, thế nên chỉ có thể bắt đầu từ người nhà trước, rồi sau đó mới từ từ tiếp cận cậu.

Hiện tại nói ra việc này hắn lại lo sợ cha mẹ hắn khó lòng mà chấp nhận, không biết sau chuyện này sẽ có thể xảy ra chuyện gì nữa đây.

“Con vừa nói gì?”

Mẹ Bạch vừa nghe con trai nói xong, liền lớn tiếng hỏi lại, có chút kích động làm Lạc Bạch đang lo lắng trong lòng chùng xuống không ít.

Quả nhiên là cha mẹ hắn khó mà chấp nhận sao?

27 bình luận về “Cố Nhiên – Chương 3”

      1. Được, chỉ cần ngược tâm công là ta thỏa mãn =))))))))))) ta cũng hông biết nhận xét gì nữa, nói chung nàng sáng tác làm ta đọc thấy nhoi nhói tim là nàng thành công hơn nửa rồi đó =)))))))))))

        Đã thích bởi 1 người

      2. ha ha, nàng đọc thấy nhói tim hử???
        may quá, ta cứ sợ ko đủ ngược, vì ta nói thiệt là lúc viết mấy chương ngược mà lòng lại ko có bao nhiêu cảm xúc, chỉ muốn đòi lại công bằng cho thụ thôi.

        Thích

Bình luận về bài viết này