Sủng Phi Của Vương Gia âm lãnh – Chương 4

Chương 4: Lời hứa của bậc đế vương.

 

Vi Khúc Dung đang ngồi trong chính sảnh cùng Vi Khúc Nhan chơi đùa, liền thấy phụ thân lên triều đã quay về, sắc mặt không được tốt, hẳn là người đã gặp chuyện gì khó xử.

“Phụ thân! Người về rồi, đến đây chơi cùng Nhan nhi đi!” Vi Khúc Nhan nhìn thấy cha chạy lại kéo tay ông, sủng nịnh ngồi lên đùi ông.

“Nhan nhi! Muội ngoan ngồi sang ghế đi! Cha đang mệt.” Vi Khúc Dung nói, Nhan nhi nghe lời rời khỏi thân Vi Nhân, sang ghế bên cạnh ngoan ngoãn ngồi.

“Nha đầu! Ngươi đi pha cho lão gia một chén canh gà đi!” Quay sang Tiểu Hoàn, Vi Khúc Dung căn dặn.

“Phụ thân! Người có việc gì cứ nói ra, con có thể góp ý cho người.” Nhìn cha già trầm mặc một lúc vẫn không nói ra khổ tâm trong lòng Vi Khúc Dung liền mở miệng.

“Không có chuyện gì. Nữ nhi! Con không cần lo lắng.” Vi Nhân nhìn con gái, ông không thể nào mở miệng nói chuyện gả nàng.

“Phụ thân! Người đừng dấu nữ nhi, con nhìn ra được người có chuyện khó nói, trên triều đã xảy ra việc gì sao? Người cứ nói ra đi. Biết đâu nữ nhi giúp được.” Nàng khẳng định, nghe đến đây Vi Nhân bất chợt lại đau lòng, tại sao nữ nhi này lại ngoan như thế, lại tài giỏi như thế để cho người ta ganh ghét.

“Dung nhi! Phụ thân xin lỗi con.” Vi Nhân nói, ông thật bất tài mà, cả con gái cũng không thể bảo vệ.

“Phụ thân! Người đừng như vậy, xin hãy nói ra đi.” Vi Khúc Dung đỡ cha lên nói, chuyện này chắc chắn phải nghiêm trọng lắm nên cha mới thống khổ như vậy, e là còn liên quan đến nàng.

“Hoàng thượng! Người chỉ hôn con cho Hàn vương. Nói là xung hỷ cho hắn.” Vi Nhân nói, tim đau như cắt, người ta ganh ghét ông, sao lại đổ hết lên đầu nhi nữ.

“Hàn vương?” Vi Khúc Dung ngạc nhiên, nghe nói người này chưa ai nhìn thấy, quanh năm suốt tháng lên núi xuống đảo, được người tháp tùng đi theo tìm thầy thuốc giỏi trị bệnh, hắn sao hôm nay lại có ý nghĩ lấy vợ xung hỷ?

“Đúng vậy, cũng là do phụ thân, không vì ta, người ta sẽ không đổ thù oán lên đầu con, ta xin lỗi, Dung nhi. Nhưng hoàng thượng đã ra lệnh, ta không thể không tuân.” Vi Nhân than oán, hận thù của ông, sao lại để con gái gánh.

“Phụ thân! Không sao. Hoàng thượng muốn tứ hôn, vậy cha cứ đi nói chuyện với người.”

*********

“Nếu đã muốn tứ hôn, kính xin hoàng thượng đồng ý hai điều.” Vi Nhân làm theo lời nhi nữ, giữa triều dâng tấu, trả lời yêu cầu của hoàng thượng mấy hôm trước.

“Vi khanh cứ nói.” Hoàng thượng thẳng thắn.

“Nhi nữ nói, điều thứ nhất, sau khi nàng lấy Hàn vương rồi, nàng chính là vương phi của Hàn phủ, sau này, cũng chỉ có nàng là vợ của vương gia, không cho phép cưới tiểu thiếp hay bất cứ nữ nhân nào vào phủ.”

“Nhi nữ của ông thật to gan, lại dám ra điều kiện với hoàng thượng.” Lưu Gián lên tiếng, hắn không nói, không ai nghĩ hắn câm.

“Đúng, đúng, từ xưa đến nay, nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp, sao có thể ra điều kiện như vậy.” Mấy vị quan khác hùa theo.

“Im lặng, Vi khanh, nói tiếp đi.” Hoàng thượng tức giận, mấy tên nô tài này, nếu không phải làm việc được một chút thì hắn đã mang ra phế hết rồi, thật là xu nịnh, một lũ xu nịnh.

“Điều thứ hai, nếu hoàng thượng đồng ý với điều thứ nhất, hãy phê một đạo thánh chỉ, tuyên đọc khi đưa dâu, công bố toàn thiên hạ, hãy nói rằng nàng được vương gia yêu thích nên muốn lấy làm phi. Từ nay về sau, chỉ có mình nàng. Không có nữ nhân khác.”

“Thật hoang đường.” Vi Nhân vừa nói xong liền có mấy vị quan khác bức xúc lên tiếng, dám ra điều kiện với hoàng thượng, lại còn yêu cầu bố cáo thiên hạ, nữ nhân này nghĩ mình là ai?

“Được hoàng thượng ban hôn là một phúc phần, thật không biết điều mà.” Lưu Gián lại nói.

“Thưa, nữ nhi còn nói, nếu có ai sàm ngôn, cho những điều nàng nói là hoang đường thì hoàng thượng nên xem xét lại việc dùng người đó, bởi vì chính hoàng thượng cũng rất yêu hoàng hậu nương nương, trong cung có lắm phi tần, nhưng chỉ sủng một mình hoàng hậu, như vậy là sai trái sao? Còn nếu như hoàng thượng cũng cùng chung ý nghĩ với bọn họ thì hãy xử lí nàng như thế nào cũng được.” Vi Nhân nói thêm, lời này của nữ nhi ông không cho là sai.

“Hoàng thượng! Lập tức hạ chỉ bắt ả nha đầu đó đi ạ.” Lưu Gián lại nói. Dám sỉ nhục hắn, ả nha đầu này không biết sống chết.

“Câm miệng, ta hay ngươi mới là hoàng thượng.” Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Lưu Gián lập tức sợ hãi quỳ xuống.

“Hoàng thượng! Vi thần biết tội.”

“Vi tướng quân! Ta có lời khen dành cho nhi nữ ngươi, đủ cường, đủ khí, rất đáng là nữ nhân xuất chúng, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, ngươi quay về nói với nàng là ta đồng ý những điều kiện trên, lập tức phong nàng là Cách Nam quận chúa, chọn ngày lành sẽ đến đón sang Hàn vương phủ.” Hoàng thượng nói, sảng khoái cười, sau đó bãi triều.

Trên đường về, nhiều kẻ xu nịnh chúc mừng Vi Nhân, những người còn lại thì ghen tức, chỉ có thừa tướng và con trai ông thực lòng vui cho Vi Nhân.

“Phụ thân! Người đã về.” Vi Khúc Dung đón cha ở sân trước, chầm chầm quan sát thái độ của ông, hôm nay khuôn mặt già đó lại ánh lên một chút vui vẻ rồi, cho rằng hoàng thượng đã trực tiếp đồng ý điều kiện của nàng rồi.

“Dung nhi! Con vào sảnh đi. Phụ thân có chuyện cần nói.” Hai phụ tử đi vào, ngồi trên bàn tại đại sảnh, dạo gần đây tướng phủ thật yên lặng đi nhiều, không còn như ngày xưa.

“Phụ thân! Người có chuyện, có phải là hoàng thượng đã phê chuẩn những điều nhi nữ muốn.” Vi Khúc Dung nói, nàng đã tìm hiểu kĩ, ngoại trừ cha nàng ra, hoàng thượng này trong thiên hạ được người đời ca tụng là yêu thương hoàng hậu, phi tần không ít nhưng lại cưng chiều một người, không có tình yêu thì không thể như thế, lại nói hoàng hậu là một nữ nhân hiền thục, trong cung giúp đỡ cho hoàng thượng không ít, nàng chỉ là đánh trúng tâm nhân thôi.

“Phải! Con lúc đó không nhìn thấy được sắc mặt của hoàng thượng vui vẻ như thế nào đâu, còn nữa, ta trên quan trường nhiều năm, dù có lập nhiều chiến công, có nhiều thành tựu, cũng không thể hãnh diện như hôm nay, nhìn mặt tên Lưu Gián kia căm phẫn thật sảng khoái. Nữ nhi! Con thật làm phụ thân tự hào.” Vi Nhân sảng khoái nói. Lâu nay ông chưa từng có ngày vui như vậy từ khi mẹ nàng mất.

“Phụ thân! Không có gì. Hoàng thượng nói ngày nào sẽ đến đón dâu?” Nhìn thấy cha vui vẻ, nàng cũng yên tâm một chút, thật lòng mà nói, gả phu quân cho nàng, nàng không có hứng thú, chỉ vì không muốn cha mang danh tội thần, nên đưa ra điều kiện như vậy, hoàng thượng đã đồng ý, thì nàng gã đi cũng không sao.

“Người nói bảo con cứ chuẩn bị ở phủ, đến ngày sẽ cho người đến trang điểm tân nương, rước con đi.” Vi Nhân nói, nhìn tiểu nữ lại có chút buồn, nàng đi rồi thì gia này sẽ thật trống trãi.

“Phụ thân! Người đừng như thế. Sau này nữ nhi sẽ thường xuyên về, Hàn vương phủ cũng không xa lắm mà.”

“Tỷ! Ngươi là muốn đi đâu? Sẽ đi đâu? Ngươi đi rồi ai chơi với Nhan nhi.” Vi Khúc Nhan từ đầu chạy đến, tỷ tỷ nếu đi rồi ở nhà này nàng sẽ buồn lắm.

“Nhan nhi ngoan! Tỷ tỷ đi rồi sẽ quay về thăm ngươi, còn không sẽ đón ngươi qua đó chơi, có được không?” Vi Khúc Dung ôn nhu nói, nàng đi rồi tin rằng Nhan nhi vẫn sẽ được đối xử thật tốt.

“Không cho phép, ta không muốn tỷ đi! Ở lại với ta.” Vi Khúc Nhan nũng nịu, ở đây chỉ có đại tỷ thương nàng, tuy nhị tỷ không phải là không thương, nhưng toàn ít nói, ánh mắt đôi lúc lại lạnh lẽo, nàng thật rất sợ.

“Nhan nhi! Muội có muốn phụ thân mất đi không?” Vi Khúc Dung lại hỏi.

“Sao phụ thân lại mất, không thích, không ai được mất cả.” Vi Khúc Nhan lại ôm chân Vi Nhân như sợ ông biến mất.

“Nếu muội không muốn phụ thân mất, thì phải cho tỷ rời đi, nếu không phụ thân sẽ không còn, ta đi rồi, sẽ thường về thăm ngươi, có được không?”

“Được, chỉ cần tỷ tỷ nhớ đến ta, quay về thăm ta. Chỉ cần phụ thân không mất đi, ta liền đồng ý.” Vi Khúc Nhan gật gật đầu, phụ thân thương nàng, không thể mất.

“Nhan nhi ngoan lắm!”

********

Một tuần sau.

Pháo hoa nổ đậm trên nền trời, Vi Khúc Dung được người của hoàng thất đến đón đi, dỗ dành mãi Vi Khúc Nhan mới buông nàng ra, khi đi còn dặn phải quay về thăm nàng ấy, Vi Nhân khuôn mặt thật buồn.

“Nữ nhi! Con sang đó phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Phụ thân, người đừng buồn, con sẽ còn quay lại.”

Tiếng thái giám đọc thánh chỉ vang lên, bố cáo toàn thiên hạ, như lời đã hứa, Vi Khúc Dung giữ lấy bản thánh chỉ, lên kiệu hoa về hoàng cung. Người dân trong thành xôn xao, có người cho rằng Vi Khúc Dung nàng thật có phúc, lấy được vương gia, có người lại nói nàng thật số khổ, nghe nói vương gia kia sắp chết, sau này nàng là quá phụ, đúng là hồng nhan bạc mệnh a.

Hoàng cung, phòng tân hôn.

Vi Khúc Dung không hiểu vì lẽ gì nàng lại được đưa vào hoàng cung, lẽ ra phải đi thẳng đến Hàn vương phủ mới phải. Nơi này còn có phòng tân hôn, rút cuộc Hàn vương gia lấy vợ, hay hoàng thượng lấy a.

Trong căn phòng rộng rãi chỉ một mình nàng ngồi đó, trên tường, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ và treo khăn màu huyết dụ.

Cửa mở, có mấy nữ nhân tiến vào, nhìn y phục hình như là cung nữ của hoàng cung.

“Kính bẩm vương phi, chúng nô tỳ được phái đến đây hầu hạ người đi nghỉ ngơi.”

“Quay về bẩm lại với hoàng thượng, đa tạ người đã phụng bồi, ta có thể tự làm được, mong rằng hoàng thượng hiểu ý, sớm trả ta về vương phủ.” Vi Khúc Dung lạnh lùng trục người quay về, tự nàng nghỉ ngơi, ngày thường những việc này do Tiểu Hoàn phụ trách, hôm nay lúc đi, nàng đã không mang nàng ấy theo, là để lại chăm lo cho tam muội cùng phụ thân, người thông minh như nàng ấy sẽ làm tốt.

*****

Sáng sớm ở hoàng cung. Cây hoa nở rộ, mấy loài chim quý cũng thi nhau mà ca hát ríu rít, Vi Khúc Dung dậy từ sớm, nàng đang tản bộ ngoài ngự hoa viên, chợt có người đi đến, phong cách này, ắt là trắc phi của hoàng thượng.

“Ngươi thật to gan, gặp trắc phi mà không chào.” Một tên thái giám lớn giọng nói.

“Ô! Đây là trắc phi a?” Vi Khúc Dung nhìn như không thấy nàng ta vậy, hành động của nàng làm vị nương nương kia xám mặt, khó chịu.

“To gan, ngươi dám ăn nói với người như thế?” Tên thái giám lại quát, thật là nô tài xu nịnh.

“Ta ăn nói như thế thì đã làm sao? Ngươi mới là kẻ to gan, cả kinh dám quát ta ư?” Vi Khúc Dung lạnh giọng, những kẻ này chưa gì đã muốn gây sự.

“Ả tiện nhân kia, ngươi đừng nghĩ mình có chút nhan sắc liền không xem ai ra gì, nhìn ngươi e là người mới, còn chưa được hoàng thượng xem qua, như vậy lại dám ở nơi đây lộng hành ư?” Vị quý phi kia nói, nghe bọn nô tài đó gọi nàng ta là Bình phi.

“Ngươi nói ai là tiện nhân?” Vi Khúc Dung ánh mắt sắc lạnh quét qua trên đám người kia, là quý phi mà mở miệng mắng người thật không có giáo dục.

“Ta là nói ngươi. Vậy thì đã sao?”

“Ta thật không ngờ nha, quý phi của hoàng thượng lại không được học hành đàng hoàng, mở miệng ra nói toàn lời thối nát a.” Vi Khúc Dung cười mỉa mai, hôm nay nàng sẽ thay hoàng thượng dạy dỗ tên quý phi này.

“Ngươi… ngươi thật to gan, dám mắng quý phi của chúng ta, ngươi đâu.” Tên thái giám cả kinh ra lệnh, một toán binh lính liền chạy lại.

“Dừng tay.” Một giọng trầm thấp vang lên phía sau, nam nhân trong y phục chói mắt, bước đến, đó là hoàng thượng, bộ long bào còn chưa kịp thay sau buổi triều sáng.

“Hoàng thượng! người đến thật đúng lúc, nàng ta mắng thần thiếp, nói không được giáo dục.” Bình quý phi thi lễ, sau đó liền kể tội.

“To gan.” Hoàng thượng lên tiếng.

“Đúng, đúng, ả thật to gan thưa hoàng thượng.” Quý phi tiếp lời.

“Trẫm là đang nói bọn cẩu nô tài do ngươi dạy ra, còn cả ngươi nữa.” Hoàng thượng tức giận nói, thật không ngờ phi tần trong cung hắn lại có loại như thế này.

“Hoàng thượng! Người.” Bình phi sợ hãi quỳ xuống đất.

“Ngươi có biết đây là Cách Nam quận chúa không? Nàng là vợ của điệp nhi Độc Cô Nhạc, các ngươi, một lũ người không có mắt, đã không thi lễ, lại còn dám bất kính với nàng, như thế khác nào không coi trẫm ra gì?”

“Hoàng thượng! Xin tha cho, là thần thiếp không biết. Xin quận chúa bỏ qua cho.” Bình phi sợ hãi nói, thật là, cứ nghĩ sẽ lấy lòng hoàng thượng, không ngờ lại ra cớ sự này.

“Thật làm mất mặt. Người đâu! Lôi bọn nô tài này, từ trên xuống dưới đánh hai mươi bản trượng. Riêng Bình phi, nhốt trong cung, tu dưỡng đạo đức, thu hồi hai năm lương bổng.”

“Hoàng thượng! Xin người… hoàng thượng!”

Tiếng ồn ào cũng đã dứt sau khi một đám người bị đưa đi, chẳng rõ Bình phi kia có học được bài học nào không? Vi Khúc Dung nhìn hoàng thượng, từ nãy đến giờ nàng không hề thi lễ, nhưng hoàng thượng kia vẫn không bực tức, hắn có ý gì?

“Đã kinh động Khúc Dung cô nương, trẫm thật có lỗi.” Hắn nhìn nữ nhân trước mặt nói, nàng quả thật y như lời đồn, xinh đẹp dung nhan, thật động lòng người.

“Nếu hoàng thượng cảm thấy có lỗi, kính xin người đưa ta về nơi ta cần đến. Còn có, Khúc Dung cô nương thực sự là xưng hô có chút kì a.” Vi Khúc Dung lạnh nhạt, hoàng thượng thì đã sao, trong mắt nàng, nếu hắn không phải là minh vương thì đã không cùng hắn trò chuyện như vậy.

“Nàng là muốn quay về vương phủ a? Ta thật sơ xuất, ngày mai sẽ cho người đưa nàng về.” Hắn nói, ánh nhìn kì quái về phía nàng. Cũng đúng, hiện tại tuy là chưa bái đường cùng vương gia kia, nhưng nàng vẫn là mang danh vợ của người, hắn vẫn nên gọi nàng là cháu dâu mới phải.

“Tốt! Tạ hoàng thượng.” Vi Khúc Dung nói, quay người bước đi, hôm nay chỉ là dạo mát, vậy cũng có người gây chuyện, hoàng cung này không nên ở lâu.

************

Sáng sớm hôm sau, Vi Khúc Dung được long kiệu đưa về phủ Hàn vương Độc Cô Nhạc.

Tiến vào chính sảnh, mọi người đã tập trung ở đó từ khi nào, hành lễ với Vi Khúc Dung. Nàng theo bản năng quan sát, phủ đệ này có thật nhiều gia nhân, khung cảnh cũng được nhân tạo rất đẹp. Bên cạnh hồ sen có một cái đình, một cây cầu bắc ngang qua, thật thuận lợi cho việc ngắm cảnh.

“Vương phi! Lão nô thỉnh an người.” Một lão nhân gia, râu tóc đều sắp bạc hết từ trong đi ra, cúi đầu hành lễ, vương phi nhà họ thật xinh đẹp quá, rất hợp với vương gia.

“Không cần đa lễ, nói cho ta, ngươi là lão quản gia ở vương phủ?” Vi Khúc Dung hỏi, dù cũng là gia nhân, nhưng so cách ăn mặc liền biết ông lão này có chức vụ khác so với những người ở đây.

“Ân. Vương phi người thật thông minh.” Lão quản gia vui sướng nói, nàng quả thật y như lời đồn, thật vô cùng thông minh sắc xảo.

“Toàn bộ gia nhân đều ở đây?”

“Bẩm vương phi, nhìn chung đều ở đây. Vẫn còn ba người khác, nhưng đã cùng vương gia đi tìm đại phu giỏi rồi ạ.”

“Tốt, ngươi hãy mang sổ sách và phủ lục gia nhân của vương phủ đưa đến cho ta, ta muốn tìm hiểu thêm.” Vi Khúc Dung nói, hôm nay đến đây nàng phải tìm hiểu cho hết những gì có trong vương phủ. Nếu đã quyết định ở lại, dù muốn dù không cũng phải xử lý cho tốt.

“Ân, lão làm ngay.”

“Xuân Hoa, Y Nguyệt! Hai người các ngươi hầu hạ vương phi đi nghỉ ngơi.”

Vừa nói, liền có hai nha hoàn nhanh chân bước lên trước mặt Vi Khúc Dung bái kiến, nàng xem xét một lúc, hai tiểu nha đầu này cũng trạc tuổi Tiểu Hoàn, nhìn thật ngây thơ, tuy không được thông minh như Tiểu Hoàn nhưng vài phần tố chất thì không phải là không có.

“Vương phi! Người thật là xinh đẹp a. Y như trong lời đồn.” Xuân Hoa hồn nhiên nói, hai nàng đang đưa Vi Khúc Dung về tân phòng của vương phi, được chuẩn bị mấy hôm trước.

“Ngươi đừng có nhiều lời.” Y Nguyệt nhìn nàng, vương phi này vừa đến, không biết nàng có lòng tốt xấu, hơn hết là đừng nên nhiều lời.

“Không sao đâu, ngươi nói lời đồn là như thế nào?” Nhận ra ý tứ trong lời nói của Y Nguyệt, Vi Khúc Dung chỉ mĩm cười, nha đầu này rất biết điều.

“Dạ, cả thành Họa Nham này ai cũng biết, đại nữ nhi của Vi tướng quân, dung mạo xinh đẹp, khuynh nước khuynh thành, đã thế lại còn tài mạo hơn người, ai cũng yêu mến, dù chưa được gặp qua, nhưng nô tì cũng cảm thấy rất mến mộ, hôm nay người lại là tân vương phi nhà chúng ta, thật là có phúc khi được hầu hạ người.” Xuân Hoa lại nói. Nàng thật tình rất ngây thơ, không có câu ý nào xu nịnh, đều là thật lòng tất thảy.

“Người ta nói quá lên thôi. Các ngươi phải nên nhớ rằng, sắc đẹp chẳng bao giờ trường tồn mãi được, sống mà chỉ nghĩ đến dung nhan, chỉ nhìn đến người có dung mạo cuối cùng cũng không có được gì.” Vi Khúc Dung nói, điều này nàng phải mất bao lâu mới nhận ra.

“Vương phi nói thật đúng.” Y Nguyệt mở miệng, nữ chủ nhân này rất có bản lĩnh, hầu hạ người này thật tốt, trung thành với người thì không tệ.

“Đến rồi, vương phi.” Hai nha đầu đồng thanh, lại nhanh tay mở của cho chủ tử bước vào.

Căn phòng này nằm phía bắc thượng viện, trang trí rất đẹp, phòng ốc thật rộng, đúng là Hàn vương này thật được hoàng thượng yêu thương, cho xây dựng phủ đệ lớn như vậy.

“Được rồi, các ngươi lui ra đi, mang cho ta một ít nước rửa mặt.” Vi Khúc Dung ngồi trên bàn rót một ly trà nói.

“Dạ, vương phi.”

“Bẩm vương phi! Lão nô mang sổ sách đến cho người.” Ngồi trong phòng một lúc, Vi Khúc Dung liền nghe được tiếng lão quản gia.

“Vào đi!”

“Thưa đây ạ.” Lão quản gia nói, kính cẩn dâng lên sổ sách cho nàng xem.

Vi Khúc Dung nhận lấy, mở ra xem, vương phủ rộng lớn, lại có hơn ngàn mấy gia nhân, một năm tốn không ít cơm gạo, không biết gia vương quyền quý tại sao phải cần nhiều người hầu hạ.

“Mấy ngàn người này ở đây đã được lâu chưa?” Nàng nhìn quản gia vẫn chưa rời đi hỏi.

“Bẩm, bọ họ là mỗi năm hoàng thượng đưa đến, tính ra thì có người mới, người cũ, cùng lượt với lão nô đến đây đã xin về quê dưỡng già hết rồi ạ, chỉ còn lại mấy lượt vừa được cử đến, trẻ trung, đang làm việc.” Lão quản gia nói, ngày đó ông đến đây, tới bây giờ cũng được hơn hai mươi năm, cảm thấy nơi đây như nhà của mình, không muốn rời đi nữa.

“Mỗi năm vương phủ là lấy tiền bạc từ đâu mà ra, có thể cung cấp đầy đủ cho mọi người không?”

“Thưa vương phi, mỗi năm tiền bạc được chuyển đến từ hoàng cung, là do bẩm sinh vương gia ốm yếu, không thể tham gia triều chính cùng làm ăn, nên mọi chi phí là do hoàng thượng chi ra.”

“Hoàng thượng chi?” Vi Khúc Dung ngạc nhiên, hoàng thượng lo cho dân cho nước, ngân khố mỗi năm người dân đóng góp cũng không được bao nhiêu, lại có thể lo cho toàn hoàng cung, ấy vậy một khoản tiền chu cấp cho vương công đại thần, sợ rằng ngân khố còn không có, làm sao còn có số bạc lớn như vậy cho vương phủ, chuyện này có vẻ khó hiểu.

“Ân.”

“Lão quản gia, ông chọn ra một trăm nữ nhân trẻ, năm mươi nam nhân ở trong phủ đưa đến cho ta. Nhớ, những người này phải trẻ và tuyệt đối không có lòng dạ khác ở trong vương phủ.”

“Dạ.” Lão quản gia tuy không biết vương phi định làm gì, nhưng nếu nàng đã yêu cầu, ông liền phải đi làm ngay.

Nửa canh giờ sau.

Một trăm năm mươi người đang xếp hàng dài chờ trình diện vương phi, họ đều là những người trẻ nhất vương phủ, có lòng trung thành, trong số họ, có không ít nữ nhân có chút dung mạo.

“Tất cả các ngươi ở đây có muốn ra khỏi vương phủ không?” Vi Khúc Dung lên tiếng, những người khác cả kinh, vương phi là muốn làm gì đây, vừa mới đến không lẽ liền muốn trục bọn họ ra khỏi phủ, hay là bọn họ đã làm gì sai.

“Vương phi! Chúng tiểu nhân không muốn, có làm gì sai xin người trách phạt, chỉ cần đừng đuổi chúng tôi đi là được.” Mấy trăm người quỳ xuống, lão quản gia ngạc nhiên, vương phi tại sao lại hỏi như vậy.

“Ta không muốn trục các ngươi, ý của ta, các ngươi có muốn phụ giúp vương phủ càng phát triển không?” Vi Khúc Dung chậm rãi nói.

“Giúp vương phủ phát triển, người có ý gì ạ?” Một nha hoàn hỏi lại.

“Ta có công việc khác cho các ngươi làm, rạng sáng ngày mai sẽ đi, nên về chuẩn bị hết đi.” Vi Khúc Dung nói, không nhanh không chậm quay về phòng.

Những người khác lo lắng sợ hãi, họ tuy còn trẻ nhưng nếu bị đuổi khỏi vương phủ thì khó có nơi làm việc tốt hơn, vương phi này đến cuối cùng là muốn làm gì. Tại sao không giải thích gì hết a.

*******

Rạng sáng hôm sau.

Mười mấy chiếc xe ngựa được thuê đến trước vương phủ, sau khi nghe lời phân phó của Vi Khúc Dung liền chia làm hai hướng đi, nam nhân đi một hướng, nữ nhân lại đi một hướng. Trong vương phủ đột nhiên trống trãi đi một chút.

“Vương phi! Người là đưa bọn họ đi đâu?” Xuân Hoa hỏi, nàng thật rất tò mò.

“Các ngươi có muốn đi không?” Vi Khúc Dung hỏi lại, những người đó sau khi đến nơi liền sống tốt hơn, như vậy có gì không hay.

“Không thưa vương phi, chúng nô tì ở lại hầu hạ người.” Hai nha đầu quỳ xuống đất, làm sao có thể rời đi vương phủ, cha mẹ các nàng đều vì vương phủ tận tâm, đến lúc chết vẫn luôn muốn các nàng ở lại đây phụng sự, không thể rời đi.

“Ta có nói sẽ đưa các ngươi đi sao?” Vi Khúc Dung lại hỏi, nàng chỉ là nói thế thôi, để hai nha đầu này đi, ai làm việc cho nàng.

“Tạ ơn vương phi.”

“Không cần tạ ơn, chuẩn bị xe, ta quay về phủ tướng quân.” Đi lấy chồng cũng được gần một tuần rồi, phải quay về cho phụ thân khỏi lo lắng. Lẽ ra theo lễ còn phải có ngày lại mặt, nhưng nam nhân kia hiện tại ở nơi nào nàng cũng không biết, lại mặt kiểu gì a?

*********

“Tiểu thư đã về, lão gia.” Một nô tì chạy vào bẩm báo khi thấy Vi Khúc Dung xuống khỏi xe ngựa, đang đi vào giữa sân, theo sau là hai nha đầu, Xuân Hoa, Y Nguyệt.

“Dung nhi! Con quay về rồi, ở đó như thế nào, có tốt không?” Vi Nhân thật sự quá vui mừng rồi, con gái ông đã về thăm nhà, ông thật rất nhớ nó.

“Phụ thân yên tâm, con rất tốt.” Vi Khúc Dung nói, hai nha đầu đằng sau thi lễ với Vi Nhân.

“Tỷ!” Vi Khúc Nhan nghe được Vi Khúc Dung về, nhanh chóng bảo Tiểu Hoàn đưa sang gặp nàng.

“Nhan nhi! Muội ở đây có ngoan không? Tỷ về thăm Nhan nhi.” Vi Khúc Dung ôn nhu nói, lần này về thăm, nàng có chuyện muốn nói với phụ thân, chủ yếu cũng muốn xem người cùng những người trong phủ có tốt không?

“Tiểu thư!” Tiểu Hoàn cúi chào nàng, tiểu thư đi rồi nàng thật buồn.

“Vất vả cho ngươi, ba nha đầu các ngươi lui ra ngoài đi, ta có chuyện nói với phụ thân.”

“Dạ.” Ba nha hoàn liền rời đi.

“Đây là Tiểu Hoàn tỷ tỷ sao?” Xuân Hoa nhìn nữ nhân bên cạnh hỏi, nhìn nàng thật thông minh.

“Đúng vậy. Sao ngươi biết ta.” Tiểu Hoàn gật đầu, chắc tiểu thư đã nói gì đó về nàng.

“Vương phi nhắc ngươi mãi, người nói ngươi rất có tư chất, lớn hơn bọn ta một tuổi.” Y Nguyệt nói xen vào, xem ra vương phi nói không sai.

“Cũng nói quá a. Vương phi đùa thôi, ta cũng như các ngươi, đều là nô tì, có sao cũng phải hầu hạ chủ nhân thôi.”

“Hay thật, chúng ta thật hợp nhau, sau này kết bằng hữu đi, đều cùng phụng bồi vương phi.” Xuân Hoa vui vẻ, có bằng hữu như Tiểu Hoàn thì không phải là chuyện vui sao?

“Được.” Hai nha đầu kia cũng đồng ý.

******

“Phụ thân! Chuyện như vậy, người có nghĩ có ẩn tình khác không?” Ngồi trong sảnh đường, Vi Khúc Dung từ nãy đã kể chuyện tại vương phủ được hoàng thượng chu cấp mỗi năm cho cha nàng nghe, ông là quan đã lâu, có thể tra được những tin tức này chăng?

“Dung nhi! Ta cũng như con thấy rất lạ, nhưng cũng không thể tìm hiểu được, chuyện trong hoàng thất, cái gì không nên thì đừng tìm hiểu. Ta cũng vì vậy mà không yên lòng gả con đi.” Vi Nhân cũng cảm thấy chuyện có sự kì quái, nhưng dù sao, ông cũng không muốn Vi Khúc Dung tìm hiểu kĩ càng. E sợ sẽ nguy hiểm cho nàng.

“Con biết thưa phụ thân. Người đừng lo, nữ nhi bên ngoài sẽ biết tự bảo vệ mình.” Vi Khúc Dung trấn an cha, nàng dù có tìm hiểu hay không thì cũng không muốn phụ thân lo lắng.

“Dạo này Nhan nhi có ngoan không nào?” Vi Khúc Dung nhìn sang Vi Khúc Nhan bên cạnh hỏi, nãy giờ lo bàn chuyện cùng cha, không nghĩ đến Nhan nhi lại ngoan ngoãn như vậy.

“Có, có. Tỷ tỷ, Nhan nhi thật rất ngoan, không phá phách, không làm phiền phụ thân.” Vi Khúc Nhan nhanh nhảu đáp lời, lâu lắm tỷ tỷ mới về thăm, nàng không ngoan, sợ rằng tỷ tỷ lại đi.

“Tốt lắm! Nhan nhi thật ngoan.”

*****

Đi dạo trong vườn hoa, Vi Khúc Dung sớm đã cho hai nha hoàn Xuân Hoa và Y Nguyệt đi chuẩn bị bữa trưa, nàng cùng với Tiểu Hoàn cần có chuyện để nói.

“Mọi chuyện như thế nào rồi?” Vi Khúc Dung hỏi.

“Tiểu thư! Vẫn rất tốt ạ, sau khi người đi, đã sắp xếp ổn thỏa.” Tiểu Hoàn theo sau Vi Khúc Dung, nàng lâu nay luôn sợ tiểu thư đi rồi tự mình sẽ không làm được chuyện gì cả, không ngờ rằng vẫn có thể trợ giúp tiểu thư rất nhiều chuyện.

“Như vậy là mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo phải không? Mấy tuần tới ta chắc sẽ không ra ngoài được, mọi chuyện cứ làm như đã định.” Vi Khúc Dung nói, mấy tuần kế tiếp e là nàng phải chỉnh đốn lại vương phủ một chút.

“Nô tỳ rõ thưa tiểu thư.”

********

 

3 bình luận về “Sủng Phi Của Vương Gia âm lãnh – Chương 4”

Bình luận về bài viết này