Mấy ngày sau đó anh thường đến phòng cô chơi. Một đêm lại bắt cô mở facebook cho bằng được.
Mười lăm ngày bên em.
Là chuỗi ngày hạnh phúc của anh.
Từ ngày quen em, em đã thay đổi anh rất nhiều.
Từ một đứa yếu đuối trở nên mạnh mẽ, cứng rắn.
Từ một đứa hay cau có trở nên một người luôn cười vì em không thích anh nhăn nhó.
Từ một đứa cứng đầu, đá đập không bể trở nên ngoan ngoan. Nghe lời ai đó.
Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần có em bên cạnh là mọi muộn phiền, mọi mệt mỏi đều xua tan đi hết.
Tuy em cứng đầu, khó chiều, khó bảo, lại còn dữ dằn nóng tính nhưng tất cả điều đó đã tạo nên một Yết Yết rất riêng, một Yết Yết khiến anh không thể không yêu.
Anh suốt ngày cứ làm em lo lắng vì căn bệnh tự kỉ của mình. Mỗi khi tự kỉ anh lại hành xác, những lúc như vậy lại làm em đau em lo lắng.
Anh sẽ có gắng thay đổi, sẽ bớt tự kỉ, sẽ thôi nóng tính, sẽ không làm em lo lắng nhiều nữa. Tuy hôm đó anh say, nhưng anh vẫn nghe rõ câu em nói: “Tui có gì đâu mà thương tui chi cho khổ vậy nè!”
Bên em, anh không hề khổ chút nào. Mỗi ngày cạnh em, là mỗi ngày anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Tuy ngày nào em cũng dội nước lạnh anh, nhưng mà tập riết rồi cũng quen. Dù sao với một đứa sến súa như anh, thì có một người lạnh lùng như em bên cạnh kiềm chế bớt cũng là điều hay mà, phải không?
Người duy nhất khiến anh thay đổi nhiều như vậy là em đó! Biết không Yết Yết của anh.
Anh yêu em nhiều lắm, Ù à!
Dòng trạng thái dài anh viết cho cô làm cô cảm thấy mình thật tồi tệ. Bản thân thật ích kỉ vì bao ngày qua bên cạnh anh luôn luôn làm cho anh nuôi hy vọng. Nhưng cô không thể làm khác được. Có cô bên cạnh đôi khi anh lại có thể sống tốt, sau này khi anh gặp được người khác thích hợp hơn cô, anh sẽ ra đi, lúc đó cô không phải sẽ thật vui vẻ mà chúc phúc cho anh sao?
Ngước nhìn anh đang ngồi bên phía bếp ăn mì cô pha, một cảm giác trống rỗng bao vây lấy tâm trí cô. Không thể nói gì được.
“Ăn nhanh đi còn đi ngủ! Mai phải dậy sớm! Em ngủ trước đây!” Cô nói, trùm chăn qua đầu, nằm im, hơi thở thật nhỏ không làm kinh động anh.
Một bàn tay lạnh ngắt ôm lấy eo cô. Anh thường hay bảo có mập ôm mới thích. Anh cũng thích cô mập mập dễ thương như vậy, không thích cô ốm đi.
Là anh đang ôm cô, làm sao có thể? Mọi thứ như dừng lại ngay giây phút đó, anh sao lại dám ôm cô? Dù sao, anh cũng bảo mình là đàn ông, làm sao dám ôm người chưa có người yêu như cô.
Tim cô ngừng nhịp, không thể nào nó lại lỗi nhịp, có lẽ vì chưa ai dám ôm cô như thế nên tim cô chưa biết cách nào khống chế nhịp đập thôi. Cũng có lẽ vì cô không nghĩ anh lại làm như vậy nên mới không tự chủ được thôi.
Cố gắng trấn tĩnh để đi vào giấc ngủ và làm như không biết gì, nhưng công sức của cô dường như đổ sông, đổ biển, cô vẫn cảm nhận được bàn tay lạnh của anh trở nên rất ấm nóng qua lớp áo cô mặc trên người. Bàn tay anh để ở đó, bất động. Anh đã ngủ rồi sao? Lại có thể an tâm mà ngủ nhanh như vậy?
Anh thật sự cảm thấy bình yên khi bên cô sao?