[Gấu Chó] 1. Cuộc sống không như ước muốn

Tường Vân là tên cô, cái tên không thực sự có ý nghĩa và đặc biệt, nhưng ít nhất đối với cô, nó khiến cô tự hào thật nhiều. Một áng mây sáng tự do bay giữa bầu trời.

Sinh ra và lớn lên tại một vùng đất nắng gió, trong một gia đình nông dân nghèo, ước mơ duy nhất trong cuộc sống của cô là có thể cơm no ba bữa, áo ấm khi trời trở gió. Được nuôi dạy rất tốt trong gia đình nghèo đó, cô lớn lên trong tình thương của cả gia đình có tám người.

Ngày còn nhỏ, cô không thông minh và khiến ba mẹ tự hào như chị gái, học hành tầm khá, chiều cao khiêm tốn, đã vậy khi đi học lại còn thường đánh nhau với bọn con trai trong lớp. Cả xóm nhỏ nơi vùng quê ai cũng biết đến cô với biệt tài nghịch ngợm, phá phách và cả đầu gấu.

Tốt nghiệp phổ thông với bằng loại trung bình, cô nhanh chóng và hào hứng thu xếp quần áo, leo lên xe và tiến thẳng lên thành phố, cái nơi mà không ít người thành công, và cũng không ít người thất bại.

Hội họa là niềm mơ ước cả cuộc đời của một con nhóc như cô, mặc dù chưa từng qua trường lớp đào tạo chính khóa và chuyên môn về vẽ, nhưng sự tự tin cùng mong chờ đã thôi thúc cô đăng kí thi vào trường Đại học Mĩ Thuật.

Cuộc sống đâu phải khi nào cũng tốt đẹp như ta mơ ước, dù có tài nhưng không có chuyên môn thực sự, đã nổ lực hết mình nhưng cô vẫn không thể đỗ vào trường mình muốn, chỉ thiếu 0,5 điểm, một con số khiến cô không buồn mà ngược lại rất hài lòng.

Không đỗ, cô khăn gói quay về nhà, thực sự lại không buồn như bản thân nghĩ dù đã không thực hiện được ước mơ ôm ấp lâu nay.

Ba mẹ lo cho cô, sốt sắng khi thấy cô không đỗ được trường mình muốn, họ nhìn thấy cô không có phản ứng gì, không buồn, không vui, sợ cô nghĩ không thông. Lại muốn cô lên thành phố, học chuyên lớp vẽ và thi lại vào năm sau.

Dù rất yêu vẽ, nhưng cô còn yêu ba mẹ hơn nhiều. Họ lâu nay đã rất cực nhọc lo ăn học cho ba anh em cô, tiền trong nhà cũng không ít là đi vay mới có, bây giờ đi học, chẳng khác gì làm khổ thêm cho ba mẹ. Một quyết định được đưa ra, cô sẽ không đi học nữa.

Xách ba lô lần nữa lên thành phố, chuyển sang sống với chị gái ở phòng trọ, dù không cao cả gì, nhưng cô lại muốn đi làm thêm, phụ giúp ba mẹ lo cho chị.

Nhờ một người quen giúp đỡ, cô tìm được công việc tại siêu thị. Mọi thứ dường như lại đi vào quỹ đạo vốn có của nó.

Cuộc sống đôi khi chôn vùi đi ước mơ của một người, nhưng đồng thời lại tạo ra cơ hội cho người ta phát triển ở một lĩnh vực khác. Có một cuốn sách đã nói rằng: “Khi một cánh cửa khép lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra, điều bạn cần làm là thôi chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy đi tìm thứ mới mẻ đang chờ bạn nơi cánh cửa vừa mở, điều gì đó thú vị đang chờ đón bạn.”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: