Chương 1: Xuyên qua
Một tiếng sét đánh giữa trời quang, trăng trên cao tròn vằng vặc, bên dưới mặt đất nơi nó chiếu rọi, một thân ảnh áo đen ngồi trong siêu xe mui trần đỏ tươi giật nhẹ mình, ngay sau đó người kia như bị một lực lượng nào đó hút phải, từ từ bay lên giữa không trung, người kia mắt thấy mình lơ lững trên cao, cả kinh trợn tròn mắt, con ngươi giãn ra hết cỡ, bên dưới siêu xe không người lái nhanh chóng bị lạc ra khỏi tuyến đường, đâm vào vách núi, một tiếng nổ chói tai vang lên, người kia mang tất cả khí lực muốn thoát khỏi sức hút kia, nhưng cuối cùng cũng là bất lực, buông xuôi.
Tự hỏi, có phải hay không trái đất không còn lực hút nữa.
Mở mắt, đã là ngày thứ mấy sau đó, những tia nắng gắt gao chiếu vào trong mắt làm người kia không khỏi nheo mắt tránh đi, sau một hồi thích nghi với ánh sáng, quét mắt một vòng lại thấy mình đang trong rừng rậm kì lạ, hoang sơ như vậy, tại thế kỉ 21 còn có nơi thế này sao? Vừa ngạc nhiên một chút, trên thân lại truyền đến đau nhức cực độ, nhìn lại bộ y phục bó sát trên người đã thay bằng một thân quần áo rách rưới, bên hông còn bị chảy máu rất nhiều, nàng là bị làm sao đây, cảm giác như vừa bị cắn.
“Này…” Còn kinh ngạc hơn việc bị cắn hay mặc y phục kì lạ, nữ nhân đôi mắt như muốn vỡ ra. Nhỏ, cư nhiên nhỏ, bàn tay nàng sao lại nhỏ như này a.
Nhìn lại toàn thân mình, run run chống tay đứng dậy, như thế nào, nàng dù sao cũng đã hai mươi tuổi, thân hình nóng bỏng luôn khiến người ta thèm khát bây giờ cư nhiên chỉ cao mấy tấc. Muốn biết mấy tấc, nhìn lại cái cây cao lớn đang là điểm tựa cho nàng thì biết, cư nhiên cái nhân này chỉ cao bằng một phần nhỏ của cây, người còn ốm yếu gầy nhom như vậy, này là chuyện gì a.
Cố gắng trụ vững đến bên một bờ sông, nhìn lại hình ảnh một đứa nhỏ khoảng sáu tuổi trong mặt nước, tóc tai bù xù, tay chân đen đuốc, nhìn không ra bộ dạng, bên hông lại máu chảy không ngừng, truyền đến vô cùng đau nhức. Này, này, nàng làm sao lại thành ra như thế này, đây là tình huống gì a.
Gắt gao nắm tay, máu chảy nhiều quá làm nàng muốn thanh tỉnh cũng khó, nhưng là hình ảnh trước mắt đây cũng khó chấp nhận quá rồi, hai luồng sáng chạy dọc qua đại não, ánh mắt liền chùng xuống rất nhiều.
Nhớ đến những chuyện đã xảy ra, nàng thật không biết có nên tin tưởng hay không đây, bây giờ nàng cư nhiên có hai loại trí nhớ đang dung nhập với nhau, thực sự nàng làm như thế nào lại xuyên qua đại lục kì cục này đây a, thiên a, lúc trước rõ ràng chỉ nhớ là bị nâng lên giữa không trung, chết từ khi nào, sao lại có mỗi hồn nàng xuyên qua đây, như vậy, như vậy, thực quá dọa người đi.
Dù có như vậy cũng không đáng nói bằng việc, nàng hai mươi rồi a, sao lại cho xuyên qua lại sống lại trên thân thể một kẻ ăn xin ốm yếu, không đúng, này là ép xuyên qua a, bên kia nàng còn chưa có chết mà. Cái thân thể này cũng quá đáng thương đi, đi lạc vào rừng bị sói đói xém chút nữa ăn thịt a, như vậy, nàng chấp nhận được sao.
Khẽ cắn môi dưới, máu tươi tràn vào trong khoang miệng làm nữ nhân thanh tỉnh nhiều, trước tiên không cần lo những việc này đi, có tiêu hóa một lần cũng không tiêu hóa hay cảm thụ được hết thảy, không mau cầm máu, nàng sẽ chết chắc, không biết chết rồi còn phải xuyên đến nơi đâu nữa không. Mặc dù nàng không biết y thuật, nhưng tự cầm máu cũng không phải không làm được, nếu không 15 năm được huấn luyện của nàng trong quân đội cũng bỏ đi rồi.
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết, một thân ảnh nhỏ bé tại rừng sâu, sau khi ngồi thẩn thờ bên dòng sông, lại nhẹ nhàng tự mình gắng gượng đứng lên, càng tiến thật sâu vào trong rừng, từ nay cuộc sống của oa nhi kia thay đổi không ít.
*****
Mười năm năm sau.
Một thân ảnh linh hoạt ở trong rừng nhỏ theo bản năng bay qua lại trên những thân cây, ánh mặt trời khẽ chiếu, khuôn mặt đẹp đẽ, khí khái bức người, mọi thứ tại lúc nhìn thấy khuôn mặt nàng kia dường như ngưng đọng.
Ai không tinh mắt liền không nhận ra đây chính là tiểu oa nhi mười năm năm trước từng bị sói cắn suýt mất mạng, tính ra bây giờ nàng đã 1sáu rồi, thực sự đã trưởng thành và như lưu tinh truy nguyệt, xinh đẹp khác thường, ánh mắt lạnh nhạt làm người ta không nghe ra bất cứ tâm tình nào trong lòng, còn đâu là cái oa nhi đen đúa ngày trước, bây giờ ai đứng trước mặt nàng lại không cúi đầu vì khí thế kia chứ.
****
Một nhà trúc nhỏ trong rừng sâu, một bên cảnh đẹp xuân sắc, một bên thác nước nhỏ réo rắt chảy, thực sự là tiên cảnh làm sao trong rừng sâu này lại có một nơi thanh tịnh và yên tĩnh như vậy.
“Oa nhi! Ngươi đi luyện công về rồi sao?” Trong nhà nhỏ truyền ra âm thanh nhẹ nhàng mà sủng hạnh, tiếng nói nhẹ như hư không, hắn đang tu luyện bên trong, nghe được bên ngoài có tiếng động liền nhướng mi hỏi.
“Sư phụ, con về rồi, người con chưa dùng bữa sáng?” Thanh âm trong trẻo vang lên, nghe ra sự vui vẻ trong đó, thật dễ nghe, thật sảng khoái a.
“Ta còn chưa có luyện công xong, con cứ ăn trước, không cần đợi.”
“Ân.”
Âm thanh vừa đáp lại, đã thấy nữ tử một thân quần áo lụa lam sắc ngồi trên bàn trúc, bàn tay thon dài nhẹ cầm lấy cái màn thầu trên bàn, miệng anh đào cắn một cái, nhẹ nhàng nhai, nhìn đến giống như cảnh xuân trước mặt, nữ tử này rốt cuộc là ai.
“Két…” Cánh cửa ngôi nhà nhỏ mở ra kêu lên một tiếng, từ bên trong đi ra, một nam nhân từ trên xuống dưới trắng phiêu dật như tiên tử, khí thế cao ngạo, tóc bạc, râu bạc, ngay cả lông mày dài cũng bạc đến kim bạch, khuôn mặt cao cao tại thượng kia khi nhìn đến nữ nhân đang ung dung mà ăn bên bàn trúc lại hiền hậu bao dung, nàng này tất nhiên là đồ nhi mà hắn yêu thương nhất a.
Nhớ lại ngày đó, hắn vào rừng tìm kiếm dược liệu, vừa lúc bắt gặp một tình cảnh đến suốt đời cũng không thể quên, một thân máu tươi bên hông, dáng người nhỏ nhắn kia khắc sâu vào trong lòng hắn, đó chính là nàng a.
Cảnh tượng đó thực rất dọa người khiến hắn cả kinh vô cùng, hắn bao lâu nay xem thường con người, cũng lại không nghĩ đến một cảnh kia làm cho bản thân rung động không ngừng.
Ở trước mắt hắn, một tiểu oa nhi bé bỏng đang run run vì vết thương không ngừng chảy máu, bên tay nàng nắm chặt một nhanh cây khô, trên nhánh cây máu chảy ướt đẫm, nhỏ từng giọt xuống mặt đất, liền bị thấm hút không thấy bóng dáng. Dưới chân đứa bé gái đen đuốc, nhìn không rõ bộ dáng kia là một, không là hai, ba, hay là bốn con chó sói toàn thân đen như mực, thân mình lại cứng ngắt, hình chỉ chết không lâu, nhưng ánh mắt căm thù nhìn tiểu oa kia như không tin bọn nó lại bị nàng giết, sức lực của một đứa bé cư nhiên lớn như vậy ư?
Hắc lang, cư nhiên là hắc lang, loài vật có thù tất báo, thường đi săn theo bầy đàn, bọn chúng vẫn còn rất nhiều con, vây quanh tiểu oa kia thành một đoàn, chẳng thế đếm được là bao nhiêu vòng, nhưng trong mắt bọn chúng đương nhiên là căm hận, đứa nhỏ này giết mấy anh em của bọn chúng, bấy giờ chúng muốn xông lên xé xác nó ra, hả giận.
Thật lâu sau khi quan sát, không biết tâm tình có bị ảnh hưởng ba động hay không, chỉ biết là nam nhân kia đã cứu cái oa nhi, cảm thấy nàng tư chất không quá tệ, liền nhận nàng làm đệ tử, cuộc sống của nàng từ đó cũng thay đổi không ít, từ ít nói biến thành một đứa trẻ luôn thích phàn nàn hắn, từ một đứa không biết y thuật biến thành một danh y nổi danh giang hồ, còn nổi bật hơn cả sư phụ nàng, mặc dù nàng cũng chưa từng ra khỏi khu rừng này, nhưng người nàng thay sự phụ điên của mình cứu cũng không ít a.
“Sư phụ,… sư phụ, ngươi xong rồi????” Âm thanh xinh đẹp trong gió phiêu đãng tiến vào tai làm nam nhân thôi hồi tưởng lại, ánh mắt nhìn nữ nhân trước mặt mình có chút buồn, mười năm rồi, cư nhiên đã mười năm, hắn cũng có nàng bên cạnh sớm hôm bầu bạn, bây giờ cũng đến lúc cho nàng đi đến nơi nàng cần đến rồi.
“Oa nhi! Ngươi có muốn đi ra ngoài không? Về nơi ngươi cần về?” Ngồi xuống bàn đối diện với nữ nhân, lão nhân kia nhẹ nhàng hỏi, hắn cũng không muốn nàng đi a, nhưng không giữ được rồi, nàng nên làm một con chim tự do bay trên trời, không nên hạn chế tại nơi này.
“Đi ra ngoài? Làm gì?” Nữ nhân dừng ánh mắt quét về phía sư phụ nàng, hỏi lại.
“Ngươi nên quay về nhà của mình rồi, sư phụ không muốn giữ ngươi nữa.” Hắn thở dài nói, miệng nói vậy thôi a, chứ hắn đau lòng lắm a.
“Không muốn giữ ta, đây là có ý gì nha.” Ánh mắt nhìn lão nhân kia dò xét, hắn hôm nay bị cái gì, rất kì lạ.
“Kì thực ta đã cho người tra thân thế ngươi, ngươi cũng có cha mẹ, có muốn trở về nhà hay không, bọn hắn hiện tại cũng đang dán thông cáo thiên hạ tìm ngươi.”
“Tìm ta?” Nữ nhân lại càng ngạc nhiên hỏi lại, nàng có cha mẹ, lại thất lạc bao nhiêu năm nay, nếu không phải hắn nhận làm đồ đệ chắc cũng chết không biết nơi chôn cất rồi, bây giờ hiện tại trôi qua nhiều năm lại dán thông bao tìm người, có ý tứ gì a? Còn có, sao lại biết được người ta thực tìm nàng?
“Đúng vậy, ta nói ngươi, hẳn là cũng nên về nhận tổ tông rồi.” Lão nhân gia kia lại thở dài một hơi, hắn cũng không muốn nàng đi a, quyết định là ở nàng nha.
“Ta nói, lão sư phụ ngươi đang muốn đuổi ta đi để có dịp một mình du ngoạn giang hồ ngắm nhìn phong cảnh xuân thì phải không?” Ý tứ của tiểu nha đầu này rất rõ ràng a, muốn nàng đi, sau đó cũng rời nơi này, đi tìm tiểu cô nương xinh đẹp, hay vài cái tiểu đệ đệ chẳng hạn để trêu ghẹo phải không a. Kẻ này nhìn mặt thanh cao vậy thôi, chỉ cần là sắc, hắn liền không phân nam nữ đều có thể tùy thời thích a.
“Ngươi,… nói bậy, ta nào có.” Thực ra cũng chỉ một phần nhỏ thôi, nguyên nhân chính cũng là lo cho ngươi, ngươi không biết a, gia đình ngươi có địa vị cao lắm, cũng không phải chỉ giàu có như hắn, lại còn vang danh khắp nơi a.
Nam nhân cảm thán trong lòng, hắn thực sự có mê hương sắc, ai mà lại không có a, bất quá hắn cũng vì muốn nghĩ cho nàng.
“Thôi được, ngươi không có, là ta nói sai, lão sư phụ, ta đi rồi, sẽ phái người canh chừng ngươi.
Đừng nghĩ đến việc trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Này… ngươi…” Nhìn ý cười nồng đậm trong mắt nữ đồ đệ, hắn thật không biết nên nói gì, phải biết a, nếu hắn thực sự háo sắc, ở với nàng bao lâu nay lại không làm gì được sao, nàng chính là một mỹ nhân a.
Bất quá, không ai biết, hắn mỗi lần trêu ghẹo nàng đều nhận hậu quả rất lãnh khốc, bởi vậy sau này cũng không dám a.
“Lần này ngươi đi, nhớ cẩn thận nhiều điều, giang hồ hiểm ác, nếu thực bị ai ức hiếp, liền mang ta ra làm lá chắn cho ngươi, nhớ rõ.” Nam nhân nghiêm túc dặn dò, hắn biết bản lĩnh của nàng, nhưng là, hắn cũng vẫn muốn lo lắng nhiều hơn, cả đời hắn chỉ nhận có ba đệ tử, nhưng tư chất của nàng xem như là thiên phú nhất rồi, nên hắn thực lòng rất yêu quý nàng.
“Không sao, ta biết tự bảo hộ mình, ngày mai liền cho người đến giám sát ngươi, sư phụ, đừng nghĩ chạy.” Nữ nhân cười âm hiểm nói, nhanh chóng phi thân một cái biến mất trước mặt lão nam nhân, còn ngồi lại nàng không bị lủng màng nhĩ mới là lạ.
Vừa rời nhà gỗ, liền nghe thấy âm thanh giận đến trời long đất lỡ của ai đó, sau cùng là tiếng chim chóc sợ hãi chạy tán loạn, thật sự không biết nói gì a.
****
2 bình luận về “Lãnh phi – chương 1”